Đường Minh Hạo sững sờ cả người...
Cậu bé cũng đoán rằng người này không trẻ tới như vậy, nhưng không ngờ rằng lại khác xa đến thế! Càng không thể tin được người trước mặt đã hơn năm mươi tuổi! Nhìn ông ta cũng chỉ hơn ba mươi mà thôi.
Cậu bé đoán rằng cùng lắm là chưa tới bốn mươi tuổi, vậy mà...!ông ta đã ngoài năm mươi tuổi rồi! Không chỉ đơn giản là không lộ tuổi mà giống như không hề già đi hơn! Có linh đan diệu dược gì hay sao? Đường Minh Hạo cảm thấy có hơi bị tổn thương!
“Đúng thật là chú đã ngoài năm mươi tuổi rồi, con gái chú cũng đã hơn hai mươi tuổi.” Trương Minh Hoàng cảm khái, nhân tiện giải thích luôn.
Ông ta thấy rõ được vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt của Đường Minh Hạo, ông ta cũng biết rõ rằng trông mình rất trẻ.
Hiện tại, nhìn vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt đứa bé này, ông ta lại không biết trong lòng mình có cảm tưởng gì.
Ông ta vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm, rất nhiều người muốn gặp, có thêm nhiều chuyện muốn làm cùng mọi người.
Ông ta muốn ở bên vợ cùng con gái, muốn làm rất nhiều chuyện cùng với họ, muốn cùng nhau ăn cơm, uống nước, muốn cùng nhau đi dạo, tập luyện, muốn cùng chơi cùng vui.
Nhiều lắm, rất nhiều! Suy nghĩ nghiêm túc lại, cuộc đời này của ông ta có quá nhiều tiếc nuối.
Ông ta không muốn già đi, không muốn chết đi trong nuối tiếc, càng không muốn già đi trong niềm hối hận! Bây giờ, ông ta chỉ muốn nhanh chóng tìm được con gái, ở bên cạnh con bé, dùng phần đời còn lại để bù đắp cho con bé, bù đắp những đau khổ mà con bé đã phải gánh chịu trong suốt hai mươi mấy năm qua!
Đường Minh Hạo bỗng chốc không biết nên nói điều gì, cậu bé đã từng nghĩ rằng người đàn ông Trương Minh Hoàng trước mặt...!có mục đích gì khác với Đường Vũ Kỳ, không có ai lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người cả.
Hơn nữa còn đến mức nghe lời răm rắp, được người dưng nước lã quan tâm cũng là một thứ áp lực.
Huống chi, sự quan tâm của ông ta đối với Vũ Kỳ đã vượt quá giới hạn của một người thân quen! Thế nhưng bây giờ Đường Minh Hạo lại cảm thấy mình đã cả nghi rồi.
Một người đã lõi