"Người phụ nữ này thật là gian xảo, chẳng lẽ cô ấy biết có camera.” Khoé môi cậu năm Tào hơi co rút: “Không đúng, nếu cô ấy biết có thiết bị theo dõi chắc chắn sẽ không xuống xe ngay chỗ này? Đây là cô ấy trời sinh đã cẩn thận? Hay là có tật giật mình? Nhưng chỗ cô ấy xuống xe trống không, ngay cả chỗ trốn cũng không có, cô ấy không sợ lúc đó bị chúng ta nhìn thấy sao?”
Dương Tầm Chiêu híp mắt, cô chọn mới ra khỏi khách sạn đã xuống xe, khi đó chắc chắn là an toàn nhất, vì những người bị lựu đạn doạ sợ vẫn chưa phản ứng kịp, mà bên phía anh cũng không kịp đuổi theo.
Nhưng xung quanh trống trải như thế rất dễ bị lộ, nửa đêm trời quang xài dù càng hút mắt hơn.
Cô rất thông minh, chắc chắn sẽ không phạm lỗi như vậy!
Dương Tâm Chiêu nhìn chằm chằm vào video, không chớp mắt.
Anh nhìn thấy “dù đen” nhanh chóng di chuyển ra giữa đường, tốc độ rất nhanh, không hề thua một người đàn ông bình thường.
“Cô ấy muốn làm gì?” Cậu năm Tào nhíu mày, mắt trợn to.
Sau đó chỉ thấy người trong camera nhanh chóng phóng qua con lươn, trở mình tới đối diện.
Con lươn ở đường này rất cao, người bình thường chắc chắn không thể phóng qua dễ dàng như vậy, dù trong tay cô vừa vặn che khuất cả người, không hề để lộ một chút nào.
“Bản lĩnh này đúng là lợi hại, chuyên gia tâm lý học tội phạm lại có thể lợi hại như thế à?! Thật không đơn giản!” Cậu năm Tào sợ đến ngây người, thật là đỉnh quá, còn đỉnh hơn cả anh ta nữa.
Dương Tầm Chiêu nhớ tới cảnh cô nhảy vào phòng anh năm năm trước, lâu 22, cô cứ như thế nhảy vào phòng anh từ phòng của thằng tư!!
Không chỉ cần can đảm, còn cần sự gan dạ và kỹ thuật nữa.
Phải, cô luôn không đơn giản, hơn nữa còn là rất không đơn giản.
Trong camera, cô vẫn che dù đi xuyên qua đường lớn, sau đó đi vào một trạm xăng dầu ở ven đường.
Cô đi thẳng vào siêu thị nhỏ trong trạm xăng đầu.
Góc độ của camera không quay tới trong siêu thị, nhưng cả trạm xăng dầu cũng chỉ có một lối ra.
Cả tiếng đồng hồ, bên ngoài trạm xăng dầu không có ai cả, cũng không có xe ra vào.
Dương Tầm Chiêu tăng tốc độ video, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hiệu quả kiểm tra.
Trong video, cô vẫn không đi ra khỏi siêu thị.
“Trạm xăng dâu này chỉ có một lối ra, chắc chắn cô ấy còn ở trong siêu thị?” Trên mặt cậu năm Tào lộ vẻ hưng phấn: “Anh ba, bây giờ đi qua chắc chắn có thể bắt được cô ấy.
Con ngươi Dương Tầm Chiêu sâu thẳm, không hề nhúc nhích mà bắt đầu chỉnh video. Nhưng anh phát hiện cho dù chỉnh thế nào, hình ảnh trong video vẫn không có gì thay đổi, rõ ràng đã đứng hình từ lâu.
Vì trên hình ảnh không có ai, cũng không có thứ gì di chuyển, cho nên trong chốc lát không dễ nhìn ra sự khác thường. Mà
quan trọng nhất là trong lúc anh xem xét hình ảnh vẫn chớp động, khiến người ta có ảo giác như video theo dõi bình thường.
Nhưng rất rõ ràng, vào khoảnh khắc cô bước vào siêu thị, camera đã bị xâm nhập, hình ảnh cũng dừng lại ở khoảnh khắc đó, chỉ là anh không rõ làm ra hiệu quả chớp động đó bằng cách nào?
Anh muốn xem thử camera khác, lại phát hiện những camera hướng này đều không thể sử dụng, còn những nơi khác thì vẫn
bình thường.
Xem ra gặp phải cao thủ về mặt này rồi!
Anh biết, chắc chắn bây giờ cô không còn ở trạm xăng dầu nữa.
Cho nên vì trốn khỏi tay anh, cô đúng là sử dụng tất cả mọi thủ đoạn.
Hay, hay lắm!
Đêm lạnh như nước, đôi mắt anh lúc này cũng cực kỳ lạnh lẽo.
Cậu năm Tào trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn chằm chằm hình ảnh trong video, một lúc lâu vẫn không hoàn hôn lại được.
Anh ta nhìn sang Dương Tâm Chiêu, đáy lòng sợ hãi.
“Anh ba, có cần em đi qua xem thử không?” Cậu năm Tào vẫn chưa hết hy vọng, muốn đi qua xem thử.
“Kiều Thiên Lý còn ở trong khách sạn không?” Đôi mắt lạnh lẽo của Dương Tâm Chiêu đảo qua đảo lại, đột nhiên hỏi một câu.
Giọng nói của anh lúc này nghe rất nhẹ nhàng chậm rãi, như lại như mang theo từng tâng hơi lạnh thấu xương.
Lúc trước Hàn Nhã Thanh từng gửi tin nhắn cho anh, nói tối nay cô không
về, lúc đó tuy anh không đồng ý, nhưng rất rõ ràng cô cũng không thèm quan tâm.
Cho nên tuy lúc này anh về nhà cũng không bắt được cô, hơn nữa cô còn có lý do trốn tội.
Vì thế Dương Tầm Chiêu cũng không vội về nhà.
“Còn.” Cậu năm Tào mơ hồ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, anh ba lúc này thật đáng sợ.
“Bảo người dẫn Kiều Thiên Lý đến phòng khách lầu một.” Tuy lúc này cô đã trốn thoát, nhưng anh có kéo tơ lột kén cũng phải tìm ra một chút chứng cứ.
Phòng khách lầu một.
Lúc này, trên mặt Dương Tầm Chiêu còn đang đeo mặt nạ, anh là cố ý không tháo xuống.
“Tôi thật sự không biết cô ta là ai cả, cô ta đeo mặt nạ, tôi không nhìn thấy mặt cô ta.” Kiều Thiên Lý cảm thấy mình thật sự quá oan uổng, quá uất ức, lúc này cô ta còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, không hề nhận ra Dương Tầm Chiêu.
“Cô không biết cô ta là ai tại sao phải giúp cô ta? Tốt nhất cô nên nghĩ kỹ rồi nói, chuyện này tôi đích thân điều tra, cô nên hiểu rõ tính nghiêm trọng của nó.” Cậu năm Tào uy hiếp.
“Vì, vì cô ta uy hiếp tôi, cô ta dùng súng uy hiếp tôi?” Vẻ mặt Kiều Thiên Lý thay đổi, lời nói lấp lửng, ánh mắt trốn tránh, vừa nhìn là biết đang nói dối.
“Nếu cô ấy thật sự dùng súng uy hiếp cô, thang máy dừng lại ở lầu một, phản ứng đầu tiên khi cô ra khỏi thang máy đáng lẽ
phải kêu cứu mạng, chứ không phải giả vờ bị thương, ngăn cản nhân viên đi vào thang máy.” Cậu năm Tào cười lạnh: “Ở trước mặt tôi, tốt nhất cô đừng có ý định nói dối, nếu không tôi sẽ nghi ngờ cô là đồng bọn của cô ấy, khi nãy lúc cô ấy rời khỏi khách sạn đã ném một quả lựu đạn, bảy người bị thương, nếu không bắt được cô ấy, vậy cô..."
“Tôi không phải đồng bọn của cô ta, thật sự không phải, tôi không quen cô ta.” Kiều Thiên Lý sợ đến tái mặt, thân thể cũng bắt đầu run rẩy, cô ta không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng như thế.
“Vậy nói đúng sự thật, cho cô một cơ hội cuối cùng.” Không thể không nói, có nhiều lúc cậu năm Tào thật sự không hiểu
thương hương tiếc ngọc lắm.
“Cô ta, cô ta dùng bí mật của tôi uy hiếp tôi, tôi không thể không giúp cô ta.”
“Bí mật của cô? Bí mật gì? Sao cô ấy lại biết?” Cậu năm Tào nhíu mày, rõ ràng hơi bất ngờ vì đáp án này.
Nhưng đây cũng xem như một đột phá, ít nhất chứng minh người phụ nữ kia quen Kiều Thiên Lý, hơn nữa còn xem như biết rõ, nếu không không thể nào biết bí mật của cô ta được.
Con ngươi Dương Tâm Chiêu chớp loé.
“Đây là sự riêng tư của tôi, tôi không nói được, hơn nữa tôi cũng bị ép, cũng là người bị hại, cảnh sát các người nên bảo vệ tôi mới phải.” Ánh mắt Kiều Thiên Lý hơi trốn tránh, đó là bí mật của cô ta, chắc chắn cô ta không thể nói được, càng không thể nói với Tào Du.
Vì cô ta biết quan hệ của Tào Du và Dương Tầm Chiêu, Tào Du mà biết chắc chắn Dương Tâm Chiêu cũng sẽ biết.
“Nhưng dường như cô ta rất hiểu chuyện của tôi.” Không thể không nói Kiêu Thiên Lý rất thông minh, cô ta hiểu thế nào là có lợi với mình nhất.
Những lời này của cô ta đã cung cấp một manh mối rất quan trọng.