Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Đêm khuya, cậu ba dương tra hỏi (1)


trước sau

Lời này của cô ta coi như là cung cấp một đầu mối rất quan trọng, chỉ là đầu mối này cậu ba Dương vừa rồi đã nghĩ đến.

Cậu năm Tào còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Dương Tâm Chiêu đưa mắt ra hiệu với anh ta, cậu năm Tào hơi ngẩn ra một lúc, sau đó hướng về phía Kiều Thiên Lý nói: “Được rồi, cô ra ngoài trước đi.”

“Cậu cho người mời Dụ Vỹ Phàm tới cục cảnh sát một chuyến.” Sau khi Kiều Thiên Lý rời đi, Dương Tầm Chiêu đột nhiên tuôn ra một câu như vậy.

“Mời Dụ Vỹ Phàm tới cục cảnh sát? Theo em biết, Dụ Vỹ Phàm rất xảo quyệt, hơn nữa rất mạnh miệng, nếu anh ta không muốn nói, không ai có thể cạy miệng anh ta, huống chỉ chuyện này cũng không có khả năng tra khảo.” Cậu năm Tào nhất thời không hiểu được ý của anh.

“Nói hay không không quan trọng.” Kiều Thiên Lý đã rời đi, Dương Tầm Chiêu từ từ tháo mặt nạ xuống, đường nét góc cạnh rõ ràng không chê vào đâu được, giờ phút này, trên mặt anh đã khôi phục vẻ lạnh lùng như bình thường, đôi mắt hờ hững.

“Hiểu rồi, em đi sắp xếp.” Cậu năm Tào lập tức hiểu ý anh.

Phòng ghi chép cục cảnh sát.

“Cậu Dụ, hôm nay mời cậu tới là muốn hỏi một chút chuyện, mong cậu Dụ phối hợp.” Thái độ của đội trưởng Lục rất khách sáo.

“Được, tôi nhất định biết gì nói đó, không che giấu điều gì, toàn lực phối hợp.” Khóe miệng Dụ Vỹ Phàm cong lên một nụ cười, vẻ mặt không thấy có gì khác thường, dường như là tới Làm khách, không đợi cảnh sát mở miệng, đã tự nhiên ngồi xuống.

Đây là lần thứ hai anh ta vào cục cảnh sát, hai lần đều là vì Hàn Nhã Thanh.

Lần đầu tiên anh ta rất phối hợp, lần thứ hai đương nhiên anh ta cũng sẽ phối hợp thật tốt.

“Người phụ nữ vừa rồi cùng rời khách sạn với cậu Dụ, cậu Dụ có quen không?”

“Không quen.” Dụ Vỹ Phàm không hề chần chừ, trả lời hết sức dứt khoát.

Trong một căn phòng khác, Dương Tầm Chiêu nhìn chằm chằm video, đôi mắt lạnh lẽo híp lại.

“Biết ngay Dụ Vỹ Phàm sẽ không nói.” Cậu năm Tào hừ lạnh một tiếng.

“Nhưng cậu Dụ lại giúp cô ta chạy trốn khỏi khách sạn.”

“Chạy trốn?” Dụ Vỹ Phàm cố ý thốt lên kinh ngạc: “Sao thế? Cô ta giết người? Nếu cô ta giết người, các người không phải nên hạ lệnh bắt tội phạm sao? Vậy tôi đây trở thành đồng *** tình nghi rồi?”

“Không nghiêm trọng như vậy.” Đội trưởng Lục thầm thở dài, cái này quả nhiên không phải chuyện tốt lành gì.

"Ồ, vậy thì được, cô ta chỉ là thuận tiện ngồi xe tôi, ra khỏi khách sạn, cô ta xuống xe, những cái khác tôi cũng không biết gì.”

Lúc này đây dáng vẻ của Dụ Vỹ Phàm hoàn toàn là cà lơ phất phơ.

“Cậu Dụ không biết cô ta là ai?”

“Không biết, đeo mặt nạ, tôi không thấy bộ dạng cô ta.” Dụ Vỹ Phàm trả lời rất thờ ơ.

“Dụ Vỹ Phàm quả nhiên là một con hồ ly.” Trong một căn phòng khác, cậu năm Tào măng một câu: “Với tính cách của Dụ Vỹ

Phàm, nếu anh ta không quen người phụ nữ kia, tuyệt đối sẽ không liều mạng giúp cô ta như vậy.”

Dương Tầm Chiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, mặc dù không nói chuyện, nhưng có ý ám chỉ.

“Anh ba, hiểu rồi.” Trên mặt cậu năm Tào lập tức có thêm hưng phấn, anh ta lấy điện thoại ra, gọi ra ngoài.

Trong phòng ghi chép, điện thoại của đội trưởng Lục reo lên.

Đội trưởng Lục nhìn Dụ Vỹ Phàm, sau đó nhận điện thoại, có điều không nói gì, chỉ lắng lặng nghe.

Dụ Vỹ Phàm mặt mày ung dung, dường như không thèm để ý.

“Anh nói người phụ nữ kia là cô cả nhà họ Hàn - Hàn Nhã Thanh.” Đội trưởng Lục ngồi ở đối diện Dụ Vỹ Phàm đột nhiên kinh ngạc bật ra tiếng.

Mà giờ khắc này, trong một căn phòng khác, Dương Tầm Chiêu nhìn chằm chằm Dụ Vỹ Phàm trong video, quan sát biến hóa

sắc mặt trên mặt anh ta.

Lúc này, Dụ Vỹ Phàm chỉ cần có một chút xíu sơ hở, cũng tuyệt đối chạy không thoát khỏi ánh mắt anh.

Cho dù chỉ là rất nhỏ...

Chỉ là, vào đúng lúc này, điện thoại Dụ Vỹ Phàm đột nhiên vang lên.

Dụ Vỹ Phàm khẽ giật mình, dường như đột nhiên bị thức tỉnh, cảm xúc trên mặt còn chưa thay đổi đột nhiên ngưng trệ.

“Mẹ kiếp, điện thoại tới thật không đúng lúc.” Trong một căn phòng khác, cậu năm Tào gào to: “Phá vỡ hết kế hoạch của chúng ta.”

Lông mày Dương Tâm Chiêu khẽ nhướng lên, cú điện thoại này của
Dụ Vỹ Phàm quả thật tới không đúng lúc, có điều vừa rồi trên mặt Dụ Vỹ Phàm vẫn hơi lộ ra chút cảm xúc, những thứ này đối với anh mà nói là đủ rồi.

Hơn nữa, trong tay anh còn có một món đồ giống vậy, anh nghĩ, chỉ cần món đồ này vẫn ở trong tay anh, khẳng định cô sẽ còn có hành động.

Anh sẽ chờ cô, chờ cô tự chui đầu vào lưới!!

Hàn Nhã Thanh tiến vào trạm xăng sau đó gửi tin nhắn cho Mộ Dung Tri, trên tay cô có điện thoại chuyên dụng, bên trong có

lưu số điện thoại của Mộ Dung Tri, cô vốn lo lắng ở trạm xăng có camera giám sát, nhưng không nghĩ tới Mộ Dung Tri lại phát hiện ra camera khác.

Cho nên, Mộ Dung Tri đã cho xử lí một số cái.

Sau khi Mộ Dung Tri xử lý xong, Hàn Nhã Thanh rời khỏi trạm xăng, vận khí của cô cũng xem như là tốt, đi không bao xa, đã

thấy được một chiếc xe taxi, bởi vì lần này Mộ Dung Tri đã xử lý tất cả camera giám sát, cho nên Hàn Nhã Thanh trái lại cũng không cần lo lắng bị phát hiện.

Sau khi Hàn Nhã Thanh trở lại thành phố, nghĩ đến Dương Tầm Chiêu chắc còn ở khách sạn, nên cô muốn về biệt thự trước.

Thứ nhất biệt thự của Dương Tầm Chiêu là nơi an toàn nhất, thứ hai chắc chắn Dương Tầm Chiêu sẽ trở về, nếu Dương Tâm Chiêu trở vê cô không ở nhà, Dương Tâm Chiêu nhất định sẽ gọi điện thoại cho cô hỏi cô đi đâu, đến lúc đó cô khó mà trả lời.

Cho nên, không bằng cô tranh thủ lúc Dương Tầm Chiêu còn chưa về quay vê trước, như vậy có thể bớt không ít phiên toái.

Nếu như không gặp phải Dương Tâm Chiêu ở khách sạn, tối nay cô tuyệt đối sẽ không trở về nữa, nhưng tình huống bây giờ

không giống vậy...

Đương nhiên, trước đó cô đã đặt xong khách sạn, cô tẩy lớp trang điểm trên mặt, rồi trang điểm như dáng vẻ bình thường, sau đó lại thay bộ quần áo hôm nay đã mặc.

Lúc Hàn Nhã Thanh trở về biệt thự, trong biệt thự tối đen, cực kỳ yên tĩnh, hiển nhiên Dương Tầm Chiêu cũng chưa về.

Khoảng thời gian này bởi vì mỗi ngày cô tới Hàn thị làm, rất ít ở nhà, thím Lưu cũng không cần chuẩn bị thức ăn cho bọn họ,

cho nên thím Lưu mỗi ngày quét dọn sạch sẽ xong sẽ về nhà.

Hàn Nhã Thanh vào biệt thự, cũng không mở đèn, bởi vì cô sợ lỡ như Dương Tầm Chiêu đúng lúc này trở về, vậy thì cô thật sự bị anh bắt tại trận.

May mà ánh sáng bên ngoài chiếu vào, cũng không phải là tối thui, Hàn Nhã Thanh lên lầu, trở về phòng của mình.

Sau khi vào phòng, cô nhanh chóng cởi quần áo trên người, đầu tiên là áo khoác, sau đó là áo sơ mi, cuối cùng là áo *** bên trong.

Sau khi Hàn Nhã Thanh cởi áo *** xuống, cô muốn lấy thẻ nhớ bên trong ra, nhưng khi cô lật tới lật lui, lập tức cứng đờ, trong lúc nhất thời chỉ biết hoảng sợ, hô hấp cũng dừng lại, máu toàn thân đều đông cứng lại.

Thẻ nhớ cô vốn đặt trong áo *** lại không thấy nữa?

Lúc cô vừa đến khách sạn cũng chỉ thay quần áo bên ngoài, áo *** không thay, lúc đó cô cũng không động tới áo ***, cho nên, không thể nào rơi ở khách sạn, lúc đó bởi vì cô sẽ không ở quán rượu, cho nên không lấy thẻ nhớ trong áo *** ra.

Cô luôn luôn tin chắc, đồ đặt trên người mình là an toàn nhất.

Nếu không rơi ở khách sạn, vậy thì từ lúc nào đã không còn nữa?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện