“Anh vui vẻ cái gì? Liên quan đến anh sao?” Dương Tầm Chiêu lạnh lùng liếc nhìn Đường Lăng, giọng điệu rõ ràng có chút hung hăng.
Anh nhớ rõ ràng những gì Đường Lăng nói ngày hôm đó! Anh rất để ý!
“Sự thưởng thức thuần túy.” Đường Lăng cười nhẹ, giọng điệu đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ “Thuần tuý”, rõ ràng có ý tứ gì đó, ám chỉ động cơ làm việc không thuần tuý của Dương Tầm Chiêu ngày đó.
Sắc mặt Dương Tầm Chiêu hiển nhiên là tối sầm lại một chút.
“Mợ ba đỉnh thật, thực sự tuyệt vời luôn, nhưng sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Ánh mắt Tiểu Thất ngây thơ, có chút hưng phấn, nhưng cũng có chút lo lắng.
Lúc này cậu năm Tào mới hoàn toàn giật mình, hai mắt mở to, nhìn thẳng vào màn hình, nhất thời quên hết phản ứng.
Người, người này là Hàn Nhã Thanh? Sao mà có thể được? Sao có thể như thế được?
“Không đâu, cô ấy chỉ doạ người thôi.” Đường Lăng luôn là người ít nói nhất, lần này lại ngoại lệ, anh ta chủ động nói đi nói lại, đó hoàn toàn không phải phong cách của anh ta.
Dương Tầm Chiêu nhìn Đường Lăng một cái, vẻ mặt càng thêm bất mãn, kia là người phụ nữ của anh, tại sao Đường Lăng lần nào cũng phải giật lời, cứ như Đường Lăng biết rõ cô lắm.
“Tổng giám đốc Lý là một con cáo già, liệu anh ta có bị cô ấy làm cho sợ hãi không nhỉ?” Tịch Xuyên cũng có một số lo ngại.
“Nhìn là biết mà.” Đường Lăng lại chủ động nhanh chóng đáp lời, hôm nay Đường Lăng nói nhiều như vậy, anh ta chuẩn bị đuổi kịp cậu năm Tào rồi.
Tuy nhiên, vào lúc này, cậu năm Tào vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, anh ta sững sờ, chết lặng, không có phản ứng hay nói, hoàn toàn chết lặng.
“Cô muốn làm gì?” Ở phòng 008, sắc mặt Tổng giám đốc Lý thay đổi, anh ta có chút kinh hãi, nhất là tốc độ vừa rồi của Hàn Nhã Thanh, thật sự khiến anh ta sợ hãi, phụ nữ làm sao có thể nhanh như vậy? Thật là khó tin.
Vì vậy, lúc này Tổng giám đốc Lý thực sự sợ hãi.
Lúc này, lời nói của Tổng giám đốc Lý đã dấy lên nghi vấn của mọi người, lúc này mọi người đều muốn biết kế tiếp Hàn Nhã Thanh sẽ làm gì!
Dù sao động thái của cô chỉ là một kiểu đe dọa, nhưng Tổng giám đốc Lý chắc chăn sẽ đánh trả.
Vì vậy, mọi người đều muốn tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?
“Tổng giám đốc Lý, nếu anh thực sự muốn chơi chút trò chơi thú vị, tôi thực sự cũng không ngại chơi cùng với anh” Hàn Nhã Thanh vẫn vững vàng ngôi ở trên ghế, khóe môi hơi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, từng chữ từng chữ nhẹ như gió xuân nhưng lại kinh người.
Cô đã cho Tổng giám đốc Lý một cơ hội, Tổng giám đốc Lý đã không biết dừng lại, vậy thì thật sự không trách cô được.
Trong phòng kia vài người đàn ông lại ngẩn ra, chuyện này cũng không kinh ngạc, vân đạm phong khinh mới khiến người ta kinh ngạc.
Cho dù là Đường Lăng, lông mày cũng nhíu sâu kinh ngạc hơn một chút, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện lúc này đáy mắt Đường Lăng có một tia kiêu ngạo kỳ lạ.
Dương Tầm Chiêu hít sâu một hơi, người phụ nữ này thật sự là cô vợ bé nhỏ của anh sao?
Kết hôn lâu như vậy, mặc dù anh đã nghi ngờ cô, cũng đã gần như tin rằng cô chính là người phụ nữ của năm năm trước, cô chính là người phụ nữ ở đồn cảnh sát ngày hôm đó, nhưng đây là lần đầu tiên anh được tận mắt nhìn thấy khía cạnh tuyệt vời như vậy của cô.
“Hừm, tôi không tin cô dám làm như vậy, cô làm tổn thương tôi thì cô cũng không thoát được.” Tổng giám đốc Lý chế nhạo, anh không tin cô thật sự dám hại anh, hại anh không phải chuyện tâm thường, cô sẽ không thể trốn thoát.
Giờ phút này, Tổng giám đốc Lý đã biết Hàn Nhã Thanh không ngốc, vì vậy anh biết cô có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, cho nên lúc này, Tổng giám đốc Lý cũng không lo lắng lắm.
“Ô, còn có một chuyện vô cùng quan trọng mà tôi quên nói với Tổng giám đốc Lý, tôi không chỉ có bệnh mà còn có chứng chỉ, nếu không tôi đã làm bị thương nhiều người như vậy, làm sao còn có khả năng ngồi ở
đây? Tổng giám đốc Lý, anh là người thông minh, anh nên hiểu chứ, tôi có nên đưa chứng chỉ của mình cho Tổng giám đốc Lý không?”
Mọi người đều có thể nghe ra được lúc này cô đang nói về chứng chỉ nào, đúng vậy, đó là loại chứng chỉ có thể làm tổn thương ai đó mà không cần phải chịu trách nhiệm.
“Phụt!” Trong phòng khác, Tiểu Thất trực tiếp cười: “Mợ ba thực sự rất thú vị”
Phong vân biến hóa quá nhanh và quá bất ngờ, khiến anh không khỏi thất thân một chút.
Khóe môi Dương Tâm Chiêu co giật kịch liệt. Trong trường hợp này, những gì cô nói là lẽ thẳng khí hùng.
Sắc mặt Tổng giám đốc Lý đột nhiên thay đổi mấy phân, khóe môi mấp máy mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Bình rượu mà Hàn Nhã Thanh cầm lúc này đã nằm trên cổ Tổng giám đốc Lý, bình thường tao nhã, dường như đang làm một việc gì đó rất tự nhiên mà tốt đẹp.
Tổng giám đốc Lý nhìn cô, tưởng rằng cô đã thả lỏng cảnh giác nên muốn nhân cơ hội tránh đi, nhưng vừa động, bình rượu trong tay Hàn Nhã Thanh đột nhiên cào vào cổ Tổng giám đốc Lý một cái, cơn đau rẽ rệt, nhưng không chảy máu.
Điều đó đòi hỏi kỹ thuật, một kỹ thuật mà người bình thường không bao giờ làm được.
Người khác có thể không chú ý tới chỉ tiết này, nhưng Đường Lăng phát hiện, ánh mắt của anh hơi xẹt qua, có chút kinh ngạc hơn, chuyện này không dễ, cũng rất không dễ dàng.
Dương Tâm Chiêu cũng nhận thấy điều này, cảm xúc trong mắt càng thêm phức tạp.
Tổng giám đốc Lý cảm thấy cổ của mình đau đến mức còn tưởng rằng Hàn Nhã Thanh đã cắt cổ mình, hai chân vì hoảng sợ mà đến mức mêm nhũn, không dám nghi ngờ Hàn Nhã Thanh nữa.
Người phụ nữ này không phải là một kẻ ngốc, mà là một kẻ điên, cô có thể làm mọi thứ, cô còn có chứng chỉ, dù cô thực sự làm tổn thương anh hoặc thậm chí giết anh, cô cũng có thể không phải chịu trách nhiệm.
“Được rồi, coi như cô lợi hại.” Tổng giám đốc Lý nghiến răng nghiến lợi, giờ phút này không dám mạo hiểm, dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ, không cần mạo hiểm, anh lùi lại muốn xoay người rời đi.
“Mợ ba thật đỉnh.” Tiểu Thất không nhịn được mà cổ vũ, sự ngưỡng mộ lan tràn trên khuôn mặt anh ta.
“Tổng giám đốc Lý cứ đi như vậy sao?” Mà bên kia Hàn Nhã Thanh lại từ từ mở miệng, chuyện này chỉ mới bắt đầu, còn chưa kết thúc, anh muốn đi như thể sao?
“Chà, mợ ba còn muốn làm gì nữa.” Tiểu Thất hơi sững sờ, không nhịn được mà hỏi, Tổng giám đốc Lý đã sợ tới mức liều mạng bỏ chạy, tại sao lúc này mợ ba lại gọi anh ta? Lúc này cũng không có ai trả lời Tiểu Thất, bởi vì những người khác cũng muốn biết Hàn Nhã Thanh đột nhiên kêu Tổng giám đốc Lý lại là muốn làm gì?
Ánh mắt Dương Tầm Chiêu khẽ động, hôm nay người phụ nữ này hết lần này tới lần khác khiến anh ngạc nhiên, anh cũng muốn xem tiếp theo cô sẽ làm gì và sẽ cho anh những bất ngờ gì.
Khóe môi Đường Lăng khẽ nhếch lên, tâm trạng của anh ta hiển nhiên rất tốt, à không, nên là rất tốt.
“Còn chuyện gì nữa?” Tổng giám đốc Lý vừa định bước đi thì đột ngột dừng lại, nhìn vê phía Hàn Nhã Thanh, vẻ mặt có chút tàn nhẫn, nhưng giọng nói hiển nhiên có chút yếu ớt, hẳn là lúc này anh ta đang sợ hãi.