Chuyện Liên Cung làm rất bí mật, người bình thường rất khó điều tra ra, tất nhiên càng khó phá hỏng hơn, nhưng những điều này không hề gây khó dễ với cậu ba Dương.
Trước giờ không có chuyện nào mà cậu ba Dương không làm được cả!
Nên anh muốn xuống tay với Liên Cung ra sao, rồi xuống tới mức độ nào, chẳng qua chỉ là một câu nói của cậu ba Dương thôi.
Dương Tầm Chiêu vừa ra khỏi nhà, Hàn Nhã Thanh đã gọi cho Hứa Dinh Dinh, nhưng cô ấy ngắt cuộc gọi, rôi gửi cho cô một tin nhắn, nói cô ấy không tiện nghe điện thoại, vì Tịch Xuyên đang ở bên cô ấy.
Hàn Nhã Thanh sửng sốt, sao Tịch Xuyên lại đi cùng Hứa Dinh Dinh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hàn Nhã Thanh biết phần tình cảm lúc trước của Hứa Dinh Dinh, nhưng cô không hề biết người đàn ông đó Tịch Xuyên, lúc đó cô ấy không nói cho cô biết tên người đàn ông đó.
Giờ Tịch Xuyên đang ở bên Hứa Dinh Dinh, tất nhiên Hàn Nhã Thanh không thể đi qua đó, đành phải đợi tin tức của cô ấy.
Lúc trời sẩm tối, khi Liên Cung đang đợi Hàn Nhã Thanh trong một nhà hàng nào đó, thì điện thoại anh bỗng đổ chuông.
“Đại ca, xảy ra chuyện rồi.” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói căng thẳng mang theo vẻ sợ hãi của đối phương đã vang lên.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Sắc mặt Liên Cung nhanh chóng thay đổi, Minh Viễn bỗng gọi điện cho anh, còn căng thẳng như vậy, trong lòng anh nhất thời có dự cảm không lành.
“Xảy ra chuyện lớn rồi đại ca, anh vẫn nên tới đây xem thử đi.” Minh Viễn không nói rõ, không phải anh không muốn, mà là vì anh hoàn toàn không biết phải nói thế nào, hơn nữa giờ anh cũng không hiểu rõ, rốt cuộc chuyện của bọn họ đã bị phá hỏng đến mức nào rồi.
Nhưng nhìn qua có vẻ rất nghiêm trọng, cũng rất đáng sợ, vừa nhìn đã đạt đến mức chấn động lòng người rồi.
“Được, tôi sẽ qua đó ngay.” Liên Cung nghe anh ta nói vậy thì vẻ mặt trở nên ngưng trọng ngay, chuyện anh làm rất đặc biệt, cũng rất quan trọng, không thể xảy ra chút sai sót nào được.
Giờ Minh Viễn nói xảy ra chuyện lớn, vậy thì chứng tỏ chuyện này rất nghiêm trọng, nên anh không thể không lo lắng được.
Liên Cung nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, nghĩ tới anh đã hẹn với Hàn Nhã Thanh rồi, ngộ nhỡ cô tới đây không tìm thấy anh, vậy thì không ổn cho lắm.
Lần đầu tiên hẹn hò mà anh đã nhỡ hẹn, thậm chí không có một lời giải thích.
Liên Cung cảm thấy gửi tin nhắn cho cô thì quá chậm, nên gọi thẳng cho Hàn Nhã Thanh luôn.
“Thanh Thanh, tạm thời anh có chút chuyện, nên cuộc hẹn tối nay đành phải hủy bỏ, thật sự xin lỗi em.” Điện thoại vừa kết nối, anh đã vội vàng giải thích với cô.
“..." Vẻ mặt Hàn Nhã Thanh ngơ ngác, cuộc hẹn gì thế? Cô hẹn với anh ta khi nào vậy? Sao cô không biết gì hết thế?
“Thanh Thanh, thật sự xin lỗi em, chúng ta hẹn gặp lần sau nhé.” Liên Cung không nghe thấy cô nói gì, thì xin lỗi lần nữa.
Đến tận bây giờ, Liên Cung vẫn chưa hiểu rõ tình hình, vẫn còn trêu chọc vợ cậu ba Dương, còn muốn hẹn gặp với vợ anh ấy nữa, thảo nào anh ấy lại muốn đối phó với anh.
Hàn Nhã Thanh hoàn toàn không biết gì hết, nên không hề đáp lại, Liên Cung vì quá gấp gáp nên nhanh chóng cúp máy.
Sau khi Liên Cung cúp máy, Hàn Nhã Thanh nhìn điện thoại, mắt cô hơi lóe lên, anh ta có hẹn với cô ư? Anh ta hẹn khi nào thế?
Sao cô không biết gì hết vậy?
Cô nghĩ Liên Cung không thể nói dối được, vậy thì chỉ có một khả năng, đó là cậu ba Dương đã giở trò quỷ, chắc chắn anh ta đã gửi tin nhắn hẹn gặp cô, rồi bị anh xóa đi mất.
Khóe miệng Hàn Nhã Thanh không khỏi co giật, giờ cậu ba Dương đúng là ngày càng nham hiểm và vô sỉ.
Vô sỉ đến mức cô cũng không còn sức để mắng nữa.
“Chuyện gì thế này?” Lúc Liên Cung đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh bỗng ngẩn người, tim anh không khỏi chảy máu trước cảnh tượng này.
“Đại ca, cuối cùng anh cũng tới rồi, giờ em cũng không biết rõ tình huống cụ thể, hơn nữa tụi em vẫn đang thống kê xem rốt cuộc mức độ tổn thất là bao nhiêu, nên tạm thời vẫn chưa biết rõ lắm.” Minh Viễn thấy anh tới thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ lo lắng và căng thẳng trên mặt vẫn chưa hề suy giảm, điều này chứng tỏ tình huống hiện tại rất
nghiêm trọng.
“Cậu có biết là ai làm không?” Giờ ánh mắt Liên Cung vô cùng lạnh lùng, làm người khác cảm thấy sợ hãi khi nhìn vào đó.
“Tạm thời em vẫn chưa biết là ai làm, đại ca à, liệu có phải là đối thủ một mất một còn với chúng ta không?” Minh Viễn suy đoán, vì anh thật sự không nghĩ ra người nào cả.
“Anh ta mà có bản lĩnh này à? Cậu đánh giá anh ta quá cao rồi đó.” Nhưng Liên Cung lại bác bỏ lời Minh Viễn ngay, anh là người biết rõ nhất, đối thủ một mất một còn với bọn anh có bao nhiêu năng lực.
Đừng nói là đối thủ một mất một còn với anh, cho dù là tổ chức tinh vi hơn chăng nữa cũng khó mà điều tra chuyện của anh,
chứ đừng nói là xâm nhập, rồi phá thành thế này.
Vậy rốt cuộc là ai cơ chứ? Người nào lại có bản lĩnh lớn như vậy, không những điều tra ra chuyện của anh, mà còn...
Mắt Liên Cung sáng lên, bỗng nghĩ tới một khả năng, rồi nghĩ ra một người.
Sau đó anh nhìn thấy một người đàn ông đang chậm rãi đi tới trước mặt anh, như một vị thần giáng thế.
Liên Cung nhìn người đàn ông trước mặt, rồi chớp mắt, nhất thời cho rằng mình nảy sinh ảo giác vì lúc nãy mới tưởng tượng ra.
Lúc nãy anh chợt nghĩ tới Dương Tầm Chiêu, thế là nhìn thấy anh ta ngay!
“Dương Tầm Chiêu, quả nhiên là anh?” Liên Cung hoàn hồn rồi hít sâu một hơi, anh biết đây không phải ảo giác của anh, mà là hiện thực tàn khốc.
Quả nhiên là do Dương Tầm Chiêu làm, vì anh đi câu hôn Hàn Nhã Thanh, nên anh ta tới phá hủy sự nghiệp của anh à?
Dương Tầm Chiêu đã gây ra chuyện rồi, còn dám xuất hiện trước mặt anh nữa? Anh ta tới đây để khoe khoang với anh à?
Phá hủy sự nghiệp của anh rồi, còn chạy tới trước mặt anh khoe khoang? Dương Tầm Chiêu còn có thể tàn nhẫn hơn không?
“Nếu không thì sao?” Dương Tầm Chiêu liếc nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng không hê có chút gợn sóng, bình tĩnh như thể đây chỉ một chuyện nhỏ nhặt thôi.
Sự ngông cuồng này càng làm Kiên Nhung hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hai tay Liên Cung siết thành nắm đấm, giờ anh rất muốn đấm mạnh vào mặt Dương Tầm Chiêu, nhưng anh vẫn nhẫn nhịn được.
“Dương Tầm Chiêu, anh thật tàn nhẫn.” Giờ Liên Cung đã hận đến nghiến răng nghiến lợi, anh đã tốn năm năm, không dễ gì mới có được thành như hiện tại, không ngờ lại bị Dương Tầm Chiêu phá hủy.
“Anh cướp người phụ nữ của tôi thì đừng trách tôi độc ác.” Trước giờ Dương Tầm Chiêu luôn làm mọi chuyện một cách công khai, chưa từng chơi ngầm, nên câu nói này của anh cũng rất rõ ràng.
“Có ai quy định cô ấy là người phụ nữ của anh chứ, yểu điệu thục nữ quân tử hảo câu, tôi và Thanh Thanh là nam chưa vợ gái chưa chồng, anh có thể quản được chuyện tôi muốn cưới cô ấy à?” Đến nước này rồi mà Liên Cung vẫn chưa hiểu rõ tình huống, hơn nữa còn chưa chịu từ bỏ ý định.
“Dương Tầm Chiêu, anh có bản lĩnh thì giết tôi đi, bằng không tôi nhất định sẽ cưới Hàn Nhã Thanh.” Liên Cung bỗng cười lên, trong ý cười không hề che giấu vẻ kiên định và khiêu khích không hề khuất phục, cho dù Dương Tầm Chiêu phá hủy sự nghiệp của anh, anh cũng không bao giờ chịu khuất phục, không bao giờ từ bỏ Hàn Nhã Thanh như thế.
Cho dù Dương Tầm Chiêu có tàn nhẫn, lợi hại đến đâu, cũng không dám giết anh, nên anh nhất định sẽ cưới được Hàn Nhã Thanh.
“Anh cảm thấy anh vẫn còn cơ hội đó à?” Dương Tầm Chiêu nhướng mày, trong ánh mắt đó có chút cười khẩy.