“Tất nhiên rôi, Dương Tầm Chiêu, anh đừng đề cao bản thân quá, Thanh Thanh rất thích bó hoa mà tối qua tôi tặng cho cô ấy, chúng tôi còn trò chuyện rất vui vẻ nữa, nếu cạnh tranh công bằng, để chính Thanh Thanh lựa chọn, chưa chắc cô ấy đã chọn anh, có thể cô ấy sẽ chọn tôi, nên người không có cơ hội không phải là tôi, mà là anh đó.” Dù ở trong tình huống này, Liên Cung vẫn không thể chịu thua trước mặt Dương Tầm Chiêu được.
Hơn nữa anh cảm thấy Dương Tầm Chiêu quá ngông cuồng, ngang ngược, chỉ biết cưỡng ép Hàn Nhã Thanh, cùng lắm cô chỉ sợ anh ta thôi, chứ không thể nào thích anh ta được.
Lần này, Dương Tầm Chiêu không nói gì hết, chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua anh ta, rồi lấy ra một cuốn sổ màu đỏ, ném tới trước mặt anh ta.
“Thứ gì thế?” Liên Cung vốn không vừa ý, nên chỉ dùng khóe mắt nhìn lướt qua đó.
Nhưng vừa nhìn lướt qua đó, anh đã hoàn toàn sửng sốt, rồi vội vàng nhìn lại, anh nhìn chằm chằm cuốn sổ màu đỏ này nửa ngày, rồi mới vươn tay cầm lên, mở nó ra.
Liên Cung vừa mở cuốn sổ màu đỏ này ra, đã nhìn thấy tấm ảnh và hai cái tên nằm trên đó, khóe miệng anh giật giật, khóe mắt cũng co giật mấy lần, nhưng không nói ra được một chữ.
Sau đó anh đóng cuốn sổ này lại, nhìn chằm chằm năm chữ trên cuốn sổ màu đỏ này nửa ngày, như thể không nhận ra ba chữ này.
Năm chữ này rất bình thường nhưng lại không bình thường - Giấy chứng nhận kết hôn.
Giờ Liên Cung đã hoàn toàn sửng sốt, đầu óc nhất thời trống rỗng, anh thật sự không ngờ rằng, Hàn Nhã Thanh đã kết hôn với Dương Tầm Chiêu rồi.
Hôm qua, Hàn Nhã Thanh đã nói cho anh, cô đã kết hôn với Dương Tầm Chiêu rồi, nhưng anh không hề tin, giờ giấy chứng nhận kết hôn của bọn họ đang đặt trước mặt anh, anh không thể không tin được.
Mẹ kiếp, Dương Tầm Chiêu thế mà có giấy chứng nhận kết hôn rồi, anh ta cầm tới ném thẳng vào mặt anh cho anh xem không được à, cần gì phải tàn nhẫn phá hết sự nghiệp của anh chứ.
Nhưng giờ Liên Cung không thể nói ra những lời này, nếu không anh sẽ mất mặt.
Liên Cung rất muốn nói với Dương Tầm Chiêu một câu, anh có giấy chứng nhận kết hôn thì ghê gớm lắm sao? Nhưng trong lòng anh lại hiểu rõ, có giấy chứng nhận này thật sự rất ghê gớm.
Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh là vợ chồng hợp pháp, được luật pháp bảo vệ, cho dù anh có làm gì đi chăng nữa cũng không thích hợp.
Giờ Liên Cung cảm thấy trong lòng khó chịu bức rức, anh kiềm nén nửa ngày, cuối cùng mới thốt ra một câu: “Dương Tầm Chiêu, anh bị bệnh à? Đi ra ngoài còn cầm theo giấy chứng nhận kết hôn.”
“Tôi chính là muốn mang theo đó, anh có nó không?” Dương Tầm Chiêu liếc nhìn anh ta rồi nhẹ nhàng đáp lại một câu.
Liên Cung: ”..."
Giờ Liên Cung đã bị cậu ba Dương làm cho nghẹn họng, cảm thấy mình sắp ói ra máu rồi.
“Chắc chắn Thanh Thanh không tự nguyện gả cho anh, nhất định là do anh ép cô ấy gả cho anh.” Liên Cung nghĩ tới tình huống tối qua, rõ ràng Hàn Nhã Thanh rất sợ Dương Tầm Chiêu, nên chắc chắn cô bị anh ta ép buộc, bằng không cô sẽ không bao giờ đăng ký kết hôn với anh ta.
Câu nói này của Liên Cung là sự thật, nhưng trên mặt Dương Tầm Chiêu không hề hiện ra vẻ khác thường nào, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như trước: “Vậy anh cũng đi ép buộc cô ấy thử xem.”
Lần này Liên Cung rất muốn mắng người, mẹ kiếp, Dương Tầm Chiêu đã ép buộc Hàn Nhã Thanh đăng ký kết hôn rồi, anh làm sao ép được nữa chứ?
Dương Tầm Chiêu là đang cố ý khoe khoang, khoe khoang một cách trắng trợn!
“Dương Tầm Chiêu, anh chính là tên cướp, anh tưởng ai cũng là tên cướp giống anh à?” Liên Cung ngẫm nghĩ một lát rồi đổi cách nói khác, giờ anh rất tức giận, nên nghĩ dù thế nào cũng phải đè ép sự kiêu ngạo của Dương Tầm Chiêu xuống.
“Tên cướp ư? Ừm, có tác dụng là được, chỉ cần người phụ nữ của tôi thích thôi.” Dương Tầm Chiêu mỉm cười, một nụ cười tự đắc, ấm áp như gió xuân.
Nếu anh không
làm tên cướp, anh có thể cưới được vợ à? Có thể tối nào cũng được ôm vợ ngủ à?
Nên anh rất vui vẻ khi làm một tên cướp!
“..." Liên Cung lại bị nghẹn họng lần nữa.
Giờ nhìn thấy nụ cười của Dương Tầm Chiêu, Liên Cung hận đến nghiến răng, muốn cắn nát nó đi, anh thật sự rất muốn hung hăng cắn xé nụ cười trên mặt anh ta.
Dương Tầm Chiêu thật tàn nhẫn mà. Không những làm chuyện tàn nhẫn, mà lời nói cũng tàn nhẫn, miệng cực kỳ độc.
Có tác dụng là được!! Mặc dù Liên Cung đang hận Dương Tầm Chiêu đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể không thừa nhận, anh ta nói rất đúng, chuyện giữa nam và nữ vốn không có ranh giới đúng sai rõ ràng.
Chỉ cần mọi chuyện bạn làm có tác dụng là được, miễn là bạn có thể cưới về người bạn thích là được.
Cuối cùng anh cũng chậm hơn Dương Tầm Chiêu một bước.
“Dương Tầm Chiêu, anh có thể cút được rồi, còn chuyện hôm nay, tôi tự nhận là do mình xui xẻo vậy.” Liên Cung cảm thấy, nếu anh còn oán giận Dương Tầm Chiêu nữa, có lẽ sẽ bị anh ta chọc cho tức chết, vậy không bằng bảo anh ta mau cút đi.
Về chuyện này, anh vốn đã thua rồi, hơn nữa còn thua thảm hại, anh từng nghĩ, mặc kệ Dương Tầm Chiêu hung hăng ngang ngược đến đâu, anh cũng sẽ không từ bỏ quyết định muốn cưới Hàn Nhã Thanh.
Nhưng mọi chuyện không thể chống lại muốn cuốn sổ màu đỏ.
Dương Tầm Chiêu đã đạt được mục đích rồi, nên tâm trạng cực kỳ vui vẻ, không hề để tâm đến thái độ lúc này của Liên Cung.
Vì anh biết từ nay về sau, Liên Cung đã hết hy vọng rồi, sẽ không còn chủ ý với vợ anh nữa.
Cậu ba Dương mãn nguyện rời đi.
“Đại ca, theo thống kê cơ bản, những thứ quan trọng nhất, cốt lõi nhất đều còn nguyên vẹn, không bị phá hỏng.” Dương Tầm Chiêu vừa rời đi, Minh Viên đã đứng sau Liên Cung một hồi lâu, mới đi tới báo cáo tình huống.
Liên Cung từ từ dời mắt nhìn anh ta, vẻ mặt rất phức tạp, hình như hơi vui mừng, lại có chút không dám tin.
Với năng lực của Dương Tầm Chiêu, vậy mà không nhận ra mấy thứ quan trọng nhất à?
“Nhưng mấy thứ quan trọng nhất đều có dấu vết từng chạm qua.” Hình như Minh Viễn nhìn ra sự nghi ngờ của anh nên thận
trọng bổ sung thêm một câu: “Rõ ràng cuối cùng bọn họ đã nể tình mà nương tay rồi.”
Hàm ý của Minh Viễn rất rõ, thật ra Dương Tầm Chiêu đã phát hiện ra mấy thứ quan trọng, cốt lõi nhất của bọn họ, nhưng không hề phá hỏng, chắc chắn đã nể tình mà nương tay rồi.
Mắt Liên Cung sáng lên, khóe miệng khẽ cong lên, cười hờ hững, anh thật sự không ngờ Dương Tầm Chiêu sẽ nể tình mà nương tay.
Anh đi cầu hôn vợ Dương Tầm Chiêu, vậy mà anh ta vẫn có thể xuống nhẹ tay, điều này đã làm anh cảm thấy hơi khó tin.
Những thứ mà Dương Tầm Chiêu phá hủy có thể bù đắp qua thời gian, còn những thứ anh ta để lại đều là đồ quan trọng nhất, nếu phá hủy mấy thứ này, có lẽ anh sẽ không bao giờ bù đắp lại được.
Như vậy mọi thứ đều xong đời rồi.
Sự thật chứng minh, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Dương Tầm Chiêu, muốn phá hủy hay giữ lại thứ gì đều nằm trong suy nghĩ của anh ta.
Điều này càng làm anh hận Dương Tầm Chiêu đến nghiến răng nghiến lợi.