“Anh uống rượu rồi thì đừng hôn em, cũng đừng tới gần em, anh tránh xa em ra đi, đầu em hơi choáng..." Hàn Nhã Thanh vươn tay muốn đẩy anh ra xa.
Cảm giác choáng váng này làm cô không có cách nào bình tĩnh suy nghĩ được, cũng làm cô mất đi cảm giác an toàn.
“Em đừng sợ, có anh ở đây rồi.” Giờ chắc chắn cậu ba Dương không thể rời xa cô được, anh chính là muốn cô như vậy.
Tay anh ôm chặt eo cô, kéo cả người cô vào lòng anh, môi anh lại dán lên môi cô lần nữa, mặc dù Hàn Nhã Thanh luôn né
tránh, làm anh không thể hôn thẳng lên môi cô, nhưng hơi thở nồng nặc mùi rượu của anh không ngừng phả lên mặt cô, tất nhiên cô sẽ bị ép hít vào không ít.
Hàn Nhã Thanh lườm anh ngay, vì có anh ở đây nên cô mới sợ hơn đó.
Anh chính là một con sói, tràn đầy nguy hiểm.
Cô cảm thấy anh đang cố ý làm thế, có lẽ sau chuyện lần trước, anh đã biết cô vừa chạm vào rượu sẽ say.
“Anh buông em ra trước đi.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy đầu mình ngày càng choáng váng, sắp không thể suy nghĩ bình thường được rồi.
“Anh không buông.” Cuối cùng cậu ba Dương cũng thành công bắt được môi cô, rồi hôn sâu vào, giờ anh hận không thể đẩy hết mùi rượu còn sót lại trong miệng anh qua miệng cô.
Nếu không phải sợ cô sẽ ngất xỉu ngay, anh đã muốn cho cô uống một ngụm rượu rồi.
Hàn Nhã Thanh vốn đã hơi choáng váng, giờ lại hôn thế này, người cô càng mềm nhũn hơn, hoàn toàn dựa vào lòng anh, cảm thấy toàn thân đã không còn chút sức lực, đầu cô càng choáng váng hơn, suy nghĩ cũng ngày càng trì trệ.
Cậu ba Dương bế cô lên, rồi đi tới trước giường, sau đó đặt cô xuống giường rồi thuận thế đè lên người cô, môi anh vẫn cố ý hôn lên môi cô.
Hàn Nhã Thanh nằm trên giường, cơ thể mềm nhũn như không có xương, vì lúc này đầu cô thật sự rất choáng váng, nên cô khẽ híp mắt lại, muốn nhìn rõ anh, nhưng hình như cô không thấy rõ gì hết.
“Thanh Thanh.” Cuối cùng cậu ba Dương cũng ngừng hành động hôn cô lại, anh nhìn cô rồi khẽ gọi một tiếng.
Hàn Nhã Thanh nghe anh gọi anh như vậy thì khẽ đáp một tiếng, cố gắng mở mắt ra nhìn anh trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.
Cậu ba Dương thấy cô nằm trên giường, nhìn anh với ánh mắt ngà say mơ màng, lại mang theo chút *** lung không hiểu
chuyện gì, nhất thời cảm thấy thời cơ đã đến rồi, anh có thể bắt đâu hành động được rồi.
“Thanh Thanh à, em để bản thỏa thuận mà chúng ta đã ký trước khi kết hôn ở đâu
thế?” Giờ chuyện cậu ba Dương muốn làm nhất là lừa cô lấy lại bản thỏa thuận, rồi hủy thẳng luôn.
Tất nhiên, anh càng muốn lừa cô tự tay tiêu hủy nó, chỉ có như vậy, cô mới không thể trách anh được.
Không thể không nói, sự nham hiểm và bụng dạ đen tối của cậu ba Dương thật sự đã đứng đầu thế giới này.
Anh không biết cô đã giấu bản thỏa thuận đó ở đâu? Thật ra anh đã tìm khắp phòng cô rồi nhưng không thấy.
Hàn Nhã Thanh vẫn nhìn anh với ánh mắt ngà say mơ màng, cũng không trả lời câu hỏi của anh, thậm chí còn không phản ứng lại.
Cậu ba Dương sửng sốt, chẳng lẽ giờ đầu cô đã choáng váng tới mức ngay cả bản thỏa thuận đặt ở đâu cũng không biết nữa?
Vậy chẳng phải chuyện này tốt quá rồi hóa dở à?
“Thanh Thanh.” Cậu ba Dương thử thăm dò gọi cô một tiếng, thầm nghĩ nếu đầu cô choáng váng, vậy thì kế hoạch tối nay của anh sẽ uổng công.
“Anh cần bản thỏa thuận làm gì?” Hàn Nhã Thanh không đưa bản thỏa thuận cho Dương Tầm Chiêu, cô cảnh giác để nó trước mặt anh, để anh xem.
Mặc dù Hàn Nhã Thanh vì hít vào không ít mùi rượu, mà đâu óc không còn tỉnh táo như mọi khi, nhưng cô vẫn phòng bị theo bản năng.
Là bản năng phòng bị với cậu ba Dương, hoặc là bản tính nguy hiểm của anh đã ăn sâu vào tim cô.
“Anh cảm thấy bản thỏa thuận này không thích hợp cho lắm.” Tất nhiên cậu ba Dương nhìn ra sự phòng bị của cô với anh, nên giờ anh cảm thấy rất buồn bực, phiền muộn.
Giờ cô đã say thế này rồi còn phòng bị anh vậy à?
“Không thích hợp ư? Không thích hợp chỗ nào thế?” Hàn Nhã Thanh liếc nhìn bản thỏa thuận trong tay, rồi chớp mắt, rõ ràng đây là bản thỏa thuận do chính tay cô viết, sao có thể không thích hợp chứ?
“Anh thấy giờ chúng ta đã là vợ chông danh xứng với thực rồi, nên một số quy định trên bản thỏa thuận không còn tác dụng nữa, có giữ lại cũng vô ích, không bằng tiêu hủy cho rồi.” Cuối cùng cậu ba Dương cũng nói ra mục đích của mình, tất nhiên giọng nói của anh cũng mang chút thăm dò.