Nhưng anh không thể không cảm kích Dương Tầm Chiêu, vì anh ta đã nể tình mà nương tay.
Giờ Liên Cung đã đưa ra một kết luận, Dương Tầm Chiêu hoàn toàn không phải con người!
Lần này, anh không phục cũng không được.
Mặc dù lúc đối mặt Liên Cung, vẻ mặt Dương Tầm Chiêu có ngông cuồng, hung hăng đến đâu, thì trong lòng anh vẫn rất để tâm câu nói lúc nãy của Liên Cung.
Quả thật ban đầu anh đã ép buộc Hàn Nhã Thanh gả cho anh, còn ký bản thỏa thuận đáng chết kia nữa.
Dương Tầm Chiêu nghĩ tới lần trước ở Danh Tước khi đàn anh cô gọi tới, cô đã nói rằng, một năm sau khi bản thỏa thuận hết hạn, cô sẽ rời đi.
Dương Tầm Chiêu cảm thấy giờ anh phải nhanh chóng xử lý bản thỏa thuận kết hôn đó.
Nhưng anh biết vợ anh không phải người bình thường, cô rất thông minh, chỉ cần anh động tâm tư khi đứng trước mặt cô, cô sẽ nhận ra ngay.
Nên trong thời gian cấp bách, anh đành phải sử dụng một thủ đoạn khác thường.
Cưới một cô vợ thông minh, còn có thể hiểu thấu lòng người thế này, chắc chắn những lời ngon tiếng ngọt, mà bình thường đàn ông hay nói với phụ nữ, sẽ hoàn toàn không có tác dụng gì với cô.
Thậm chí là lời dụ dỗ dịu dàng hay ép buộc cứng rắn cũng không có tác dụng với cô.
Không chỉ có thế, vợ anh còn bị nhiều người thương nhớ, hơn nữa những người thương nhớ vợ anh đều là nhân vật không đơn giản, Liên Cung thì xem như đã được giải quyết rồi, nhưng còn hai người Đường Bách Khiêm và Đường Lăng, thì càng làm anh không thể không đề phòng.
Đường Bách Khiêm và Đường Lăng đều biết rõ, anh đã kết hôn với Hàn Nhã Thanh rồi, nhưng vẫn không hết hy vọng, còn có Đường Minh Hạo mà đến giờ anh vẫn chưa biết là người hay ma nữa.
Trong tình cảnh này, tim cô vẫn chưa đặt lên người anh nữa.
Anh sống dễ lắm à? Mấy người nói xem anh lấy vợ dễ lắm à?
Nên không dễ gì anh mới cưới được vợ về, chắc chắn không để cô bay đi mất.
Nên anh nhất định phải nghĩ một kế sách vẹn toàn mới được.
Mắt cậu ba Dương sáng lên, rồi mỉm cười, chợt nảy ra một chủ ý mà anh cảm thấy rất tốt.
Cậu ba Dương quay về biệt thự với tốc độ nhanh nhất, thật ra lúc nãy anh đã giải quyết xong chuyện của Liên Cung rồi, giờ trời cũng không còn sớm nữa, anh nên về nhà thôi.
“Cậu chủ, anh về rồi à” Chị Lưu vẫn còn sợ anh, nên hơi mất tự nhiên khi nhìn thấy anh.
“Ừm, mợ chủ đâu rồi?” Dương Tầm Chiêu giống như chỉ tùy ý hỏi một câu.
“Mợ chủ đang ở trên lầu.” Chị Lưu trả lời rất nhanh, cô không dám kéo dài câu hỏi của cậu ba Dương.
Dương Tầm Chiêu khẽ mỉm cười, ở nhà thì tốt, chỉ cần cô ở nhà, anh sẽ dễ dàng tiến hành bước kế tiếp.
Tối nay anh nhất định phải giải quyết xong chuyện này, bằng không nó sẽ thành tâm bệnh mãi mãi trong lòng anh.
Dương Tầm Chiêu không lên lầu ngay, mà đi tới trước tủ rượu, lấy một chai rượu vang ra, cũng không dùng ly rượu, mà uống thẳng luôn.
Chị Lưu thấy thế thì ngơ ngác, chuyện, chuyện gì thế này?
Cậu chủ bị sao thế? Tại sao vừa về nhà đã uống rượu rồi? Còn uống một cách thô bạo như thế nữa.
Cậu chủ mà uống thế này, có lẽ là khi tâm trạng cậu ấy đang rất tồi tệ.
Chẳng lẽ tâm trạng cậu chủ không tốt ư? Xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc nãy hình như cậu chủ có hỏi mợ chủ có ở nhà không? Chẳng lẽ cậu chủ cãi nhau với mợ chủ ư?
Cậu chủ cứ uống thế này, liệu lát nữa cậu ấy có đi đánh nhau với mợ chủ không?
Chị Lưu càng nghĩ càng cảm thấy có thể, trong lòng càng lo lắng, sợ hãi hơn.
Dương Tầm Chiêu nhanh chóng uống hết một chai rượu, anh ngẫm nghĩ một lát, sợ không đủ nên lấy thêm chai nữa.
Chị Lưu thấy vậy thì lòng chùng xuống, mặc dù cô rất sợ Dương Tầm Chiêu, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng: “Cậu chủ, mợ chủ là phụ nữ, mà phụ nữ thì phải dỗ dành, thật ra trái tim phụ nữ rất mềm yếu, chỉ cần nghe mấy lời tốt đẹp sẽ ổn thỏa thôi.”
Dương Tầm Chiêu dời mắt nhìn chị Lưu, liệu cô có giống như chị Lưu nói không?
Trái tim phụ nữ rất mềm yếu, chỉ cần nghe mấy lời tốt đẹp sẽ ổn thỏa thôi.
Hàn Nhã Thanh sẽ mềm lòng, sẽ nghe anh nói mấy lời hay rồi ổn thỏa ư?
Anh cảm thấy lý luận này của chị Lưu, có thể sẽ có tác dụng với người
phụ nữ bình thường, nhưng chắc chắn không có tác dụng với Hàn Nhã Thanh, nên anh phải áp dụng thủ đoạn khác thường của anh mới được.
Dương Tầm Chiêu lại cầm chai rượu lên định uống tiếp.
“Mợ chủ vốn nhỏ hơn cậu chủ, nên cậu chủ...” Chị Lưu muốn nói rằng, mợ chủ vốn nhỏ hơn cậu chủ, nên cậu chủ hãy nhượng bộ cho cô ấy.
Nhưng Dương Tầm Chiêu nghe chị Lưu nói thế sắc mặt hơi trầm xuống.
Anh rất già à?
Hình như anh lớn hơn cô bốn năm tuổi, cũng đâu thể xem là già với cô chứ?
Chị Lưu thấy sắc mặt bỗng thay đổi của Dương Tầm Chiêu thì sợ đến mức run lên, rồi ngậm miệng lại ngay, không dám nói tiếp nữa.
Dương Tầm Chiêu uống hết chai thứ hai, rồi mới lên lầu, tất nhiên là đi thẳng vào phòng Hàn Nhã Thanh.
Chị Lưu đứng dưới lâu đã sợ đến mức chân run lẩy bẩy, nhìn dáng vẻ của cậu chủ, quả nhiên là đi tìm mợ chủ để đánh nhau, với vóc dáng nhỏ bé của mợ chủ, chắc chắn không thể nào là đối thủ của cậu chủ được, vậy chẳng phải lát nữa mợ chủ sẽ rất thảm à?
Chị Lưu không dám nghĩ tới nữa.
Nhưng lúc đi qua thư phòng, Dương Tầm Chiêu bỗng dừng bước, anh chợt nghĩ tới điều gì đó, nên ngẫm nghĩ một lát rồi tiến vào thư phòng lấy ít đồ, sau đó mới đi tới phòng Hàn Nhã Thanh.
Cậu ba Dương mở cửa ra, nhưng không thấy bóng dáng Hàn Nhã Thanh, có điều trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, điều này chứng tỏ cô đang tắm.
Cậu ba Dương giấu đồ trong tay mình vào chiếc tủ đầu giường, rồi ngồi trên giường đợi Hàn Nhã Thanh, nghĩ tới kế hoạch hoàn hảo của mình, khóe miệng anh không khỏi cong lên, hiện rõ sự đắc ý.
Đợi cô ra ngoài, anh sẽ có thể...
Trong phòng tắm không ngừng vang lên tiếng nước chảy, Hàn Nhã Thanh vẫn đang tắm, cậu ba Dương yên lặng lắng nghe mọi tiếng động trong phòng tắm.
Chuẩn bị... thời cơ hành động!
Trước giờ Hàn Nhã Thanh luôn chú trọng hiệu quả làm việc, nên tắm cũng không lâu, tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngừng lại rồi.
Cậu ba Dương đứng dậy, lặng lẽ đi tới trước cửa phòng tắm, nhưng không hề đi vào, cũng không lên tiếng, mà cứ ngoài cửa đợi cô như thế.
Hàn Nhã Thanh lau người rôi mặc váy ngủ vào, định mở cửa phòng tắm ra.
Cô còn chưa ra khỏi phòng tắm, thậm chí còn chưa nhìn thấy rõ tình huống, đã bị cậu ba Dương ôm vào lòng rồi.
Không đợi cô phản ứng lại, cậu ba Dương đã cúi đầu hôn cô.
Anh hành động quá bất ngờ, thậm chí Hàn Nhã Thanh còn không thấy rõ bóng dáng của anh, tất nhiên mới đầu cô hơi sửng sốt, nhưng cô biết ngoài anh ra, không ai có thể tiến vào phòng cô, cũng không ai làm thế với cô.
Cô đã bắt đầu quen dần với hành động này của cậu ba Dương.
Mấy ngày nay, anh luôn làm như vậy, nên cô không quen cũng khó.
Nhưng một giây sau, người Hàn Nhã Thanh hơi cứng đờ.
“Anh, anh uống rượu à?” Hàn Nhã Thanh rất mẫn cảm với rượu, giờ anh hôn cô thế này, làm cô cảm thấy đầu mình hơi choáng váng rồi.
Anh uống rượu xong thì hôn cô? Anh muốn làm gì thế?
“Cũng không nhiều lắm, anh chỉ uống hai ly rượu vang thôi, không sao đâu.” Cậu ba Dương mỉm cười, rõ ràng lúc nãy anh uống hai chai rượu vang một cách thô bạo, vậy mà giờ lại nói chỉ uống hai ly, bản lĩnh trợn mắt nói dối của anh thật sự càng ngày lợi hại hơn rồi.