"Chuyện này khó mà nói chính xác, dù sao quan hệ giữa cô ta và Bùi Dật Duy..." Hàn Chí Long lại càng đổ dầu vào lửa.
"Ông cần nghỉ ngơi, các người có chuyện gì thì ra ngoài mà nói." Con ngươi của Hàn Nhã Thanh tối sầm lại, giờ sức khỏe ông nội mới tốt hơn được một chút, bọn họ lại làm loạn ở đây, đúng là quá giỏi.
"Hàn Nhã Thanh, cô giả vờ giả vịt cái gì, cô có dám nói vừa nãy không phải cô đi gặp Bùi Dật Duy không? Cô có dám nói, trước đây cô không biết những gì Bùi Dật Duy đã làm?” Hàn Chí Long cười nhạt, rất hiển nhiên, anh ta đã điều tra mọi chuyện khá rõ ràng.
"Thanh Thanh, sao cháu có thể làm vậy, cháu được đưa về nhà họ Hàn, nhà ta đối xử với cháu cũng không tệ, ông nội còn tốt với cháu như vậy, sao cháu có thể hại Nhà họ Hàn." Lưu Vũ lại tiếp tục tung hứng với những lời đâm chọc của Hàn Chí Long.
"Cô ta và Bùi Dật Duy quen biết nhau từ nhỏ, bọn họ còn là thanh mai trúc mã, nói không chừng trước đây khi mới về nhà họ Hàn cô ta đã bàn tính xong với Bùi Dật Duy rồi..." Hàn Chí Long càng nói càng quá đáng.
Hinh Tú Bình sớm đã bị cả nhà bọn họ đẩy đến góc phòng, lúc này nghe thấy họ công kích Hàn Nhã Thanh, Hinh Tú Bình không kìm được sự lo lắng, nhưng bà cũng hiểu mình không hợp lên tiếng trong lúc này.
"Được rồi, mấy đứa không cần phải cố ý nói những lời này trước mặt ta, tất cả mọi chuyện, ta còn rõ ràng hơn mấy đứa" Hàn Chí Long thấy ông cụ Hàn bảo vệ cho Hàn Nhã Thanh lại càng nóng nảy.
"Là ta bảo con bé đi tìm Bùi Dật Duy đấy." Một câu nói của ông cụ đã chặn đứng mọi ý kiến.
"Di chúc ta đã bảo luật sư lập xong, tất cả mọi thứ của nhà họ Hàn, đều thuộc về Thanh Thanh, bao gồm cả công ty, bất động sản, cũng bao gồm tất cả các tài sản dưới danh nghĩa nhà họ Hàn." Ông cụ Hàn thoáng dừng lại một chút rồi nói thẳng ra hết suy nghĩ của mình.
Tùy rằng bước đi của Hàn thị hiện giờ vô cùng gian nan, nhưng dù sao vẫn chưa phá sản, nếu có thể nghĩ cách xoay sở quay vòng vốn thì vẫn có thể cải tử hoàn sinh, đương nhiên, nếu không muốn tiếp tục kinh doanh thì chỉ cần bán công ty đi, cũng có thể kiếm được không ít tiền, chỉ riêng tòa nhà Hàn thị đang tọa lạc trên con đường đắt giá kia cũng đã trị giá không ít rồi.
Hinh Tú Bình thầm hít sâu một hơi, trên gương mặt hiện lên vẻ mừng rỡ.
"Ba, ba có ý gì? Ba cho nó tất, vậy chúng con thì sao?" Hàn Trung Dung há hốc miệng, vẻ mặt đầy khó tin nhìn ông cụ.
Những ngươi khác cũng sửng sốt vô cùng, không sao ngờ tới ông cụ lại quyết tuyệt như vậy, để lại tất cả cho Hàn Nhã Thanh, không cho họ một tí gì.
"Ý của ta đã rất rõ ràng, sau này ta sẽ bảo luật sư công chứng di chúc, ta muốn nghỉ ngơi, các người ra ngoài hết cả đi, Thanh Thanh ở lại chăm sóc ta là được."
"Ba, sao ba có thể làm thế? Dựa vào cái gì mà lại giao tất cả nhà họ Hàn cho nó? Rõ ràng là nó cấu kết với Bùi Dật Duy hại nhà họ Hàn thành ra thế này..." Hàn Trung Dung lúc này đã cuống cuồng như kiến bò trên chảo nóng.
"Bùi Dật Duy là do anh gây họa mà ra, không liên quan gì đến Thanh Thanh cả." Ông cụ Hàn liếc nhìn Hàn Trung Dung, gương mặt trở nên lạnh lùng hơn mấy phần.
"Ba, ba nói vậy là có ý gì? Con đâu có quen biết Bùi Dật Duy, liên quan gì đến con chứ?” Hàn Trung Dung ngẩn ra, đương nhiên là vẫn phản bác đầu tiên.
"Cha của Bùi Dật Duy là Bùi Kính Nghiệp, năm đó anh phá hoại công ty nhà họ Bùi, hại Bùi Kính Nghiệp nhảy lầu tự sát, Bùi Dật Duy chỉ muốn báo thù cho cha cậu ta mà thôi." Ông cụ Hàn vốn không muốn nói, nhưng đến nước này, Hàn Trung Dung vẫn đẩy hết lỗi sai lên người Thanh Thanh, ông không muốn nhịn nữa.
"Bùi Kính Nghiệp? Đúng là có
người đó, nhưng lúc đó con chỉ cạnh tranh buôn bán, là do hắn không có bản lĩnh nên thua, không chịu nổi mà nhảy lầu, đâu có liên quan gì đến con?” Rất hiển nhiên, Hàn Trung Dung không hề cảm thấy mình có lỗi, tuy lúc đó đúng là ông ta đã lợi dụng một vài mối quan hệ, cũng từng dùng một vài thủ đoạn không bình thường, nhưng cạnh tranh vốn đã tàn nhãn, Bùi Kính Nghiệp thua là vì ông ta không có bản lĩnh.
Có điều, ông ta cũng không ngờ rằng Bùi Kính Nghiệp hèn yếu như vậy, vậy mà lại đi nhảy lầu tự sát.
Hàn Nhã Thanh nghe Hàn Trung Dung nói vậy, ánh mắt thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, chuyện năm đó cô đã điều tra, khi đó rõ ràng là Hàn Trung Dung nóng lòng muốn thể hiện trước mặt ông nội, muốn đạt được chút thành tích, sau đó ông ta đã nhắm đến công ty nha họ Bùi, hành vi của Hàn Trung Dung khi đó không khác nào cướp đoạt.
"Hừ." Ông cụ Hàn hừ lạnh, lười phải tranh cãi với Hàn Trung Dung, ông cụ chỉ lạnh nhạt nói thêm một câu:
"Vậy thì những việc Bùi Dật Duy làm hôm nay cũng chỉ là cạnh tranh trên phương diện làm ăn mà thôi."
"Mà lần này nhà họ Hàn thua, Bùi Dật Duy cũng coi như dùng gậy ông đập lưng ông, cho nên kết cục ngày hôm nay của nhà họ Hàn chính là do anh gây ra, Thanh Thanh cũng bị anh liên lụy, các người đi được rồi đấy." Ông cụ Hàn thẳng thừng ra lệnh trục khách.
Trong lòng ông cụ Hàn rất rõ ràng, Bùi Dật Duy cuối cùng giơ cao đánh khẽ, hoàn toàn là vì Hàn Nhã Thanh, cho nên tất cả nhà họ Hàn nên thuộc về Thanh Thanh.
"Ba, cho dù đó là lỗi của Trung Dung, Chí Long và Nghiên Nghiên cũng vô tội, ba phải suy nghĩ cho cuộc sống của hai đứa nó chứ." Lưu Vũ định dùng hai đứa con để khiến ông cụ mềm lòng.
"Chúng nó có tay, có chân, sao mà không sống được." Có điều, ông cụ Hàn hiển nhiên đã hạ quyết tâm, chỉ một câu nói đã đủ thể hiện rõ thái độ của ông.
Lưu Vũ kinh sợ, bà ta biết tình hình này có nói tiếp cũng vô ích bèn trừng mắt lườm Hàn Nhã Thanh một cái, bên phía ông cụ không ổn, bà ta có thể thử cách khác, tuyệt đối bà ta sẽ không để nhà họ Hàn rơi vào tay con ranh con này.
"Thanh Thanh, cháu và Bùi Dật Duy nói chuyện sao rồi? Hai đứa..." Chờ đám Hàn Trung Dung đi rồi, ông cụ Hàn mới nhìn vê phía Hàn Nhã Thanh, muốn nghe kết quả cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
"Ông ơi, ông nên nghỉ ngơi rồi." Hàn Nhã Thanh hiển nhiên không muốn nói nhiều.
"Ông biết, bao nhiêu năm qua cậu ta vẫn chưa kết hôn, hơn nữa đến bạn gái cũng không có, cậu ta vẫn chờ con, haiz, thăng bé này cũng khổ, những chuyện này vốn không phải lỗi của nó, bao năm qua cậu ta đối đầu với nhà họ Hàn nhưng chưa từng dùng bất cứ thủ đoạn hèn hạ gì, là do năng lực của ông không bằng người ta, nên thua, cậu ta rất có đầu óc buôn bán, là một người nổi trội, cho nên ông thua tâm phục khẩu phục, ông không trách cậu ta, cháu việc gì phải để ý." Ông cụ Hàn lúc này đang cô gắng nói tốt cho Bùi Dật Duy. Sống đến cái tuổi này, hơn nữa lúc trước bệnh nặng một thời gian, có nhiều chuyện ông đã hoàn toàn nhìn thấu.
Ông cũng biết Bùi Dật Duy là một đứa trẻ ngoan, một lòng một dạ với Thanh Thanh, chỉ cần Thanh Thanh có thể hạnh phúc, những thứ khác đều không quan trọng.
Hàn Nhã Thanh khẽ chớp mắt, không phải cô đang để bụng những gì Bùi Dật Duy làm với nhà họ Hàn, mà cô lo sợ khi mình trả giả bằng tất thảy tình cảm, Bùi Dật Duy lại có mục đích khác.