"Thanh Thanh, tấm lòng cậu ta đối với cháu là thật, mấy năm qua nhất định cháu cũng chưa nỡ buông, cho nên hai đứa..." Ông cụ Hàn thấy Hàn Nhã Thanh không nói gì, ánh mắt bỗng rực sáng, định khuyên cô thêm mấy câu.
"Ông ơi, giờ cháu không muốn nói đến mấy chuyện đó đâu." Hàn Nhã Thanh lại một lần nữa ngắt lời ông cụ, thái độ rất kiên định.
Cô không muốn nhắc đến vấn đề này nữa, chuyện đã qua sáu năm rồi, có rất nhiều thứ đã thay đổi, quá khứ chỉ là quá khứ, không thể nào trở lại như trước.
"Haiz." Ông cụ Hàn khẽ thở dài, lắng lặng lắc đầu, có điều cũng không nói thêm gì nữa.
Hàn Nhã Thanh vẫn luôn ở trong phòng bệnh cùng ông cụ Hàn, đám Hàn Trung Dung sau khi đi rồi thì chưa thấy xuất hiện thêm lần nào nữa.
Khoảng tám giờ tối, điện thoại của Hàn Nhã Thanh bỗng vang lên, cô vốn tưởng là cuộc gọi của hai cục cưng, có điều vừa cầm máy lên cô lại phát hiện người gọi là thư ký Lưu.
Nghĩ đến chuyện lúc trước Dương Tầm Chiêu từng dùng điện thoại của thư ký Lưu gọi cho cô, ánh mắt của Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, do
dự mãi không nhận.
Đâu dây bên kia, Dương Tầm Chiêu thấy điện thoại của thư ký Lưu kêu mấy tiếng mà Hàn Nhã Thanh vẫn chưa nghe máy, anh hơi nheo mắt, nghĩ, cô đang sợ anh lại dùng điện thoại của thư ký Lưu gọi cho mình nên mới không nghe đúng không?
Người đàn bà này đúng là khiến người ta tức chết mà.
"Tổng giám đốc, mợ chủ không nghe điện thoại ạ." Hàn Nhã Thanh không nghe máy, thư ký Lưu hơi lo lắng nhìn về phía tổng giám đốc nhà mình.
"Gọi lại." Lúc này Dương Tầm Chiêu đã tức đến mức nghiến răng, cô được lắm, giờ đến cả điện thoại của thư ký Lư cũng không nghe.
Cô đang quyết tâm trốn tránh anh!
Thư ký Lưu lại bấm số Hàn Nhã Thanh, tiếp tục gọi.
Hàn Nhã Thanh thấy thư ký Lưu gọi lại, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nghe máy. Có điều, cô cũng chẳng vội lên tiếng, cô nghĩ, nếu là Dương Tầm Chiêu gọi, cô sẽ cúp luôn.