“Được, tôi nhất định sẽ chuyển lời của Tổng Giám đốc Hàn đến cho Tổng Giám đốc nhà tôi!”
Thư ký Lưu cung kính nhận lại bản hợp đồng, khóe môi không nhịn được khẽ cười mấy cái. Tổng Giám đốc của anh ta nhất định rất muốn nghe những lời này của vợ, điều này chứng tỏ Tổng Giám đốc Hàn hoàn toàn tin tưởng Tổng Giám đốc của họ.
“Vậy mợ…”
Thư ký Lưu nhất thời vui vẻ quá suýt nữa lỡ miệng gọi ra thân phận của Hàn Nhã Thanh, sau khi hoàn hồn, anh ta lập tức sửa lại: “Tổng Giám đốc Hàn còn có yêu cầu gì với họ nữa hay không?”
Sau đó, thư ký Lưu chỉ về phía mấy người tài giỏi vừa đi vào, sau này họ sẽ là nhân viên quản lý của công ty.
“Mọi chuyện đều do anh sắp xếp.” Hàn Nhã Thanh tin tưởng Dương Tầm Chiêu thì đương nhiên cũng tin tưởng thư ký Lưu.
“Được.” Thư ký Lưu nghe thấy lời này của Hàn Nhã Thanh thì lập tức sững sờ, nhưng chỉ hơi sững sờ mà thôi, cũng không để lộ bất cứ xao động nào cả!
Sau khi thư ký Lưu rời đi, ánh mắt của đám người Hàn Trung Dung nhìn Hàn Nhã Thanh càng thêm nóng rực, đương nhiên dưới ánh nhìn nóng rực đó là vẻ thèm thuồng, là lòng tham không có cách nào che đậy được.
“Nhã Thanh, bây giờ cháu đã là Tổng Giám đốc của Hàn thị rồi, toàn bộ chín mươi ba phần trăm cổ phần của Hàn thị đều nằm trong tay cháu, mọi chuyện ở Hàn thị đều do cháu quyết định, cháu xem thử xem có thể để chú hai cháu đi làm lại ở công ty được hay không?”
Lưu Vũ nghĩ đến những lời ban nãy của thư ký Lưu thì không dám tỏ ý tranh giành rõ ràng, vì thế bà ta chỉ có thể đổi sang cách khác.
“Đúng đó, đúng đó, Nhã Thanh, dù sao chú cũng làm việc ở công ty nhiều năm như vậy rồi, có thể nói chú là người quen thuộc với chuyện trong công ty nhất, nhất định có thể giúp đỡ cháu. Cháu phải biết rằng, chú hai với cháu mới là người một nhà, chúng ta đều là người nhà họ Hàn, chỉ có chú hai mới thật lòng nghĩ cho cháu, cháu hãy để chú vào công ty giúp cháu đi!”
Hàn Trung Dung nghe thấy những lời Lưu Vũ nói thì mắt giống như phát sáng, với tình hình bây giờ của Hàn thị cộng với quan hệ trước đây của ông ta ở công ty, chỉ cần ông ta có thể vào được công ty thì còn sợ không lấy được tiền ư?
Hàn Trung Dung biết rất rõ tình hình hiện giờ của Hàn thị đã tốt hơn nhiều so với trước đây, cho nên lúc này tuyệt đối là cơ hội tốt để kiếm tiền.
“Còn em nữa, chị à, bây giờ em cũng đang rất rảnh rỗi, nhàm chán, chị cũng để em đến công ty làm việc đi.” Hàn Chí Long cũng liên tục đi lên trước mấy bước rồi đi đến trước mặt Hàn Nhã Thanh.
“Chị, chị cũng sắp xếp cho em chức Giám đốc gì đó để làm đi!” Hàn Nghiên Nghiên càng mơ mộng hão huyền hơn, vừa mở miệng ra đã đòi làm Giám đốc. Cô ta cũng không thử nghĩ xem mình có bản lĩnh đó hay không nữa!
Thế nhưng, người nhà họ lại không hề cảm thấy những lời này của Hàn Nghiên Nghiên có gì quá đáng, ngược lại đều thấy rất hợp tình hợp lý.
“Nhã Thanh à, Nghiên Nghiên không thành thạo chuyện kinh doanh lắm, cháu cứ sắp xếp cho con bé chức Giám đốc bộ phận gì đó là được rồi. Về phần Chí Long, mặc dù thằng bé ở nước ngoài, nhưng nó đã sớm làm quen với chuyện kinh doanh, đặc biệt Chí Long rất có sở trường quản lý tài vụ, cháu hãy để thằng bé đến công ty làm Giám đốc Tài Vụ đi. Sau này, chuyện tài vụ của công ty cháu tuyệt đối đừng giao cho người ngoài, nhất định phải để người nhà chúng ta quản lý mới yên tâm được!”
Lời này của Lưu Vũ đã không còn biết đến thể diện là gì nữa rồi!
Lưu Vũ đang nói thì dừng lại một chút, liếc nhìn Hàn Trung Dung một cái, sau đó tiếp tục cười nói: “Với tư chất của chú hai cháu ở công ty, cộng thêm năng lực của ông ấy, dù thế nào cháu cũng phải để ông ấy làm Phó Tổng Giám đốc mới được!”
Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời này của Lưu Vũ thì ngay đến cả câu phản bác cũng lười nói. Người đàn bà này thật sự có lòng tham vô đáy mà! Ai cũng biết, Hàn thị bây giờ là một miếng thịt rất béo bở, hơn nữa còn vô cùng ngấy, ngấy đến nỗi chảy mỡ! Cho nên người nhà họ rất muốn tìm cách để vào được công ty kiếm tiền.
“Nhã Thanh, thím cháu nói đúng đấy. Cháu để chú và Chí Long vào công ty làm việc đi. Chỉ cần
chú vào công ty giúp cháu, cháu mới không bị lừa gạt!”
Đến lúc này, da mặt của Hàn Trung Dung cũng dày thật đấy!
“Ôi chao! Nhã Thanh hiền lành, lương thiện, đáng yêu, xinh đẹp như thế…”
Lưu Vũ bắt đầu bật chế độ nịnh nọt, chỉ là khi nói hai chữ “xinh đẹp”, con ngươi của bà ta nhanh chóng lóe lên mấy cái, sau đó nhìn lên gương mặt của Hàn Nhã Thanh, rõ ràng những lời sau đó, bà ta không nói tiếp được nữa.
“Nhã Thanh tốt như thế, chắc chắn sẽ đồng ý thôi. Mình à, ông còn không mau chóng sắp xếp đồ đạc rồi cùng Chí Long đến công ty đi ư?”
Lưu Vũ vậy mà lại tự mình quyết định thay cho Hàn Nhã Thanh. Thấy vậy, Hàn Nhã Thanh cười lạnh, cô từng gặp rất nhiều người mặt dày, nhưng chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ đến mức như vậy!
Hàn Nhã Thanh nhìn họ, đầu lông mày hơi dướn lên: “Tôi không có ý kiến gì với những lời mấy người nói.”
“Thật ư? Ý của cháu là đồng ý rồi đúng không. Tốt quá, tốt quá rồi! Thím biết cháu nhất định sẽ đồng ý mà. Nhã Thanh à, đây là lựa chọn sáng suốt nhất của cháu đó!” Lưu Vũ nghe thấy lời này của Hàn Nhã Thanh thì vui mừng khôn xiết. Lưu Vũ biết con nhóc này rất dễ bị lừa, mới nói mấy câu thôi mà đã lừa con nhóc này xoay như chong chóng rồi! Chỉ cần vào được công ty, còn sợ không kiếm được tiền ư?
Hàn Nhã Thanh nhìn vẻ hân hoan không kiềm chế được trên gương mặt của Lưu Vũ thì khẽ cong môi, sau đó chậm rãi bổ sung: “Nhưng mà, khi nãy mấy người cũng nghe rồi đó, tôi đã giao mọi chuyện trong công ty cho thư ký Lưu toàn quyền xử lý rồi, mấy người hãy nói suy nghĩ của mình cho thư ký Lưu nghe đi. Chỉ cần thư ký Lưu đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến gì khác cả! Đương nhiên, mấy người cũng có thể nói trực tiếp với Tổng Giám đốc Dương.”
Hàn Nhã Thanh nói xong những lời này thì hoàn toàn không để ý đến bọn họ nữa mà đi thẳng lên tầng.
Ở chỗ rẽ của cầu thang, ông cụ Hàn mỉm cười nhìn cô, giơ ngón cái về phía cô.
Muốn lừa Nhã Thanh ư? Mấy người đó đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à? Nhã Thanh nhà ông là chuyên gia tâm lý học tội phạm, trong mắt Nhã Thanh, đám người này chẳng khác gì những con tôm con tép cả!
“Ông nội, không phải ông nói muốn nghỉ ngơi ư?”
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy ông cụ Hàn thì khẽ lắc đầu, rõ ràng ban nãy ông nói muốn nghỉ ngơi, vậy mà bây giờ lại đứng đây nghe lén, có thể nhìn ra ông rất thỏa mãn khi nghe lén!
Hàn Nhã Thanh đi đến chỗ ông cụ Hàn rồi đỡ ông lên tầng.
“Nhã Thanh, ông nội hỏi cháu chuyện này được không?”
Ông cụ Hàn nhìn Hàn Nhã Thanh, trong lòng vô cùng nghi hoặc. Nếu bây giờ không hỏi, ông ấy sợ mình sẽ phát điên mất!
“Chuyện gì thế ạ?” Hàn Nhã Thanh không dừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Một người thông minh như cô hoàn toàn có thể đoán ra ông nội muốn hỏi gì!
“Cháu và Dương Tầm Chiêu rốt cuộc có quan hệ gì? Rốt cuộc là quan hệ gì mà lại có thể khiến Dương Tầm Chiêu làm như vậy?”
Ông cụ Hàn nhìn Hàn Nhã Thanh, trong ánh mắt ngập tràn vẻ tò mò và phấn khích.
“Anh ấy là chồng cũ của cháu.” Hàn Nhã Thanh nghĩ ngợi một lát, sau đó chọn một cách nói khá thích hợp. Chuyện đến nước này, cô cũng không muốn giấu ông nội làm gì nữa.
Nghe thấy lời này, ông cụ Hàn đột nhiên dừng lại rồi lập tức trợn trừng hai mắt nhìn Hàn Nhã Thanh.
“Ý gì vậy chứ? Chồng cũ là sao?”
“Tức là bọn cháu từng kết hôn, sau đó lại ly hôn, không phải ngay đến cả chuyện này ông nội cũng không hiểu đấy chứ?”
Khóe môi Hàn Nhã Thanh khẽ cong lên, khi nói những lời này, tâm trạng của cô vô cùng bình tĩnh.
Thế nhưng ông cụ Hàn lại càng kinh ngạc hơn: “Cháu và Dương Tầm Chiêu đã kết hôn ư?”
Giờ phút này, ông cụ Hàn cũng không biết nghe như thế nào? Nghĩ ra làm sao? Thế nhưng lại đưa ra kết luận như vậy.