Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Hậu quả khi cậu ba dương nổi giận, long trời lở đất (1)


trước sau

“Đã ly hôn rồi.” Hàn Nhã Thanh kể lại sự việc hiện tại.

“Tại sao lại ly hôn? Các cháu đã ly hôn thì tại sao cậu ta lại làm như vậy? Là vì muốn bù đắp cho cháu? Hay là vẫn còn yêu cháu?” Dường như lúc này Ông cụ Hàn mới nhìn thẳng vào sự thật là Hàn Nhã Thanh đã ly hôn.

“Dương Tầm Chiêu có ý gì? Kết hôn rồi sao lại muốn ly hôn? Cậu ta xem hôn nhân là một trò đùa sao?” Ông cụ Hàn không cho Hàn Nhã Thanh có cơ hội mở miệng, lần này giọng nói của ông mang theo vài phần tức giận.

“Nhưng hai người đã ly hôn rồi, tại sao cậu ta lại làm nhiều chuyện đến như thế? Nếu chỉ để bù đắp, dựa theo tác phong của cậu ta, tuyệt đối không cần phiền phức như vậy. Vậy nên, cậu ta vẫn còn yêu cháu đấy!” Ông cụ Hàn là người thông minh, chớp mắt đã đưa ra được kết luận chính xác nhất. Hàn Nhã Thanh mím môi, không nói câu nào.

“Nhã Thanh, nếu là như vậy thì cháu nên suy nghĩ kỹ càng về chuyện này, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, chúng ta không cần phải đâm đầu vào cậu ta.” Ông cụ Hàn dừng lại một chút, nhìn Hàn Nhã Thanh với ánh mắt sâu xa. Hôn nhân không phải trò đùa, Nhã Thanh của ông cũng không phải món hàng mà Dương Tầm Chiêu cần thì có, không cần thì thôi!

“…” Nghe ông nói như vậy, Hàn Nhã Thanh sửng sốt, cô nhanh chóng ngước mắt nhìn ông, khóe miệng nhếch lên, lời nói của ông khiến cô không biết nên nói gì thêm. Cô cứ tưởng rằng ông sẽ nghĩ cách để cô và Dương Tầm Chiêu ở bên nhau khi ông biết được chuyện của cô và Dương Tầm Chiêu.

Nhưng tại sao kết quả lại không giống như cô tưởng tượng? “Nhã Thanh, Hàn thị là Hàn thị, tình cảm là tình cảm, cho nên cháu không nên để những chuyện mà cậu ta làm vì Hàn thị ảnh hưởng đến tình cảm của cháu.” Ông cụ Hàn chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Nhã Thanh, ông biết cháu là một người thông minh, hôn nhân là việc của cả một đời người, không phải trò đùa, vậy nên cháu phải nghĩ kỹ càng trước khi quyết định bất cứ việc gì.”

Ông cụ Hàn không có ý can thiệp vào chuyện tình cảm của Hàn Nhã Thanh, ông chỉ khuyên nhủ đến đây thôi.

“Ông à, cháu biết rồi.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy ấm áp và cảm động, cô biết ông tôn trọng lựa chọn của cô.

Dưới lầu: “Con nhỏ chết tiệt này, rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách tôi.” Lưu Vũ nghiến răng nghiến lợi, giận méo mặt: “Bảo bọn tôi đi tìm thư ký Lưu? Nếu thư ký Lưu có thể đồng ý thì bọn tôi cần gì phải phí lời với cô ta chứ?”

Sau khi nhìn thấy Hàn Nhã Thanh lên lầu, bà ta từ từ híp mắt lại, sự hung ác trong con mắt kia khiến người ta rợn tóc gáy. “Bà muốn làm gì?” Hàn Trung Dung hết cả hồn khi nhìn thấy dáng vẻ này của bà ta.

“Bây giờ chín mươi ba phần trăm cổ phần của Hàn thị đều đứng tên cô ta, ông nói xem, nếu cô ta chết thì Hàn thị sẽ thuộc về ai?” Lưu Vũ nhìn Hàn Trung Dung, cười nham hiểm: “Nếu cô ta chết, ông cụ cũng chết, chúng ta lại là người thân duy nhất của cô ta, đến lúc đó, chẳng phải Hàn thị sẽ thuộc về chúng ta sao?”

“Phải đó, mẹ nói đúng thật, nếu Hàn Nhã Thanh chết, cả công ty sẽ là của chúng ta, chúng ta không cần cầu xin con nhỏ chết tiệt kia nữa.” Vẻ mặt Hàn Nghiên Nghiên lập tức phấn chấn lên.

“Ý bà là tìm người giết cô ta? Nhưng nếu bị phát hiện…” Hàn Trung Dung vẫn còn do dự, ông do dự không phải vì không thể ra tay mà là sợ bị phát hiện.

“Chỉ cần cẩn thận một chút, sắp xếp chu đáo thì sẽ không dễ
bị phát hiện dễ vậy đâu. Năm đó, chẳng phải cuối cùng cảnh sát cũng kết luận cái chết của Hàn Trung Phương là do tai nạn sao…” Lúc Lưu Vũ nói những lời này, vẻ mặt bà ta càng hung ác hơn: “Tiếc là năm đó không đụng chết người phụ nữ kia, bằng không thì cũng chẳng có con nhỏ chết tiệt này.”

“Bà nhỏ tiếng thôi.” Hàn Trung Dung nghe vậy thì biến sắc, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy ai mới thầm thở phào.

“Sợ gì chứ? Ông cụ không sống được mấy ngày nữa, chúng ta cũng không nên để con nhỏ chết tiệt đó sống quá lâu, đợi đến khi thủ tục bên công ty giải quyết xong, cổ phần thành công chuyển đến danh nghĩa của cô ta thì chúng ta ra tay, ông yên tâm, lần này đảm bảo sẽ cẩn thận hơn hai mươi mấy năm trước, tuyệt đối không để lại dấu vết nào đâu.” Lưu Vũ càng nói càng đắc ý, càng nói càng độc địa.

“Nhưng không biết rốt cuộc cô ta và cậu ba Dương có quan hệ gì? Lỡ như cậu ba Dương nhúng tay vào thì sao?” Nghĩ đến những chuyện mà Dương Tầm Chiêu làm, Hàn Trung Dung cảm thấy lo lắng.

Dương Tầm Chiêu không dễ trêu vào đâu! Ánh mắt Lưu Vũ nhanh chóng lóe lên một cái, sau đó lại cười lạnh: “Ông còn nhớ chuyện xảy ra năm đó của nhà họ Dương không?”

“Nhớ chứ, dĩ nhiên là nhớ rồi, nhà họ Dương giữ rất kín chuyện của năm đó, rất ít người biết được, nếu hôm đó tôi không vừa hay đụng phải thì cũng không biết được.” Vẻ mặt của Hàn Trung Dung trở nên phức tạp, sợ sệt. Chuyện đã qua nhiều năm, nhưng ông vẫn còn sợ hãi khi nghĩ về tình huống lúc đó.

“Chúng ta sẽ dùng lại cách của năm đó, cho dù lúc trước cậu ba Dương có ý gì với con nhỏ chết tiệt kia thì đến lúc đó sẽ không còn nữa.” Lúc này, vẻ mặt Lưu Vũ tràn đầy sự tính toán độc ác.

“Cách này tốt đấy, bà nghĩ chu đáo thật.” Hàn Trung Dung sáng mắt, liên tục gật đầu. “Mẹ, là cách gì vậy?” Hàn Nghiên Nghiên nghe hai người nói mà không khỏi tò mò.

“Đến lúc đó thì con sẽ biết thôi, yên tâm đi, lần này mẹ sẽ xả giận cho con, để con xem một vở kịch hay.” Lưu Vũ cũng không muốn giấu Hàn Nghiên Nghiên mà còn muốn để Hàn Nghiên Nghiên xem kịch hay, sự độc ác của bà ta đã đạt đến mức độ biến thái rồi.

“Thật sao? Vậy thì tốt quá, vì Hàn Nhã Thanh mà tất cả mọi thứ của con đều bị hủy hoại hết, con muốn dạy dỗ cô ta từ lâu rồi.” Hàn Nghiên Nghiên lập tức tỏ ra thích thú và phấn kích.

“Dạy dỗ? Ha ha, lần này không đơn giản là dạy dỗ đâu, mẹ muốn cô ta chết, hơn nữa phải chết thảm, chết thật thảm.” Lưu Vũ cười to, điệu cười kia vô cùng kinh dị.

Lúc này, Hạ Điềm Điềm đăng đoạn video đã ghi lại từ trước lên, vì đăng video mà cô đã mua một chiếc điện thoại và đăng ký số điện thoại mới. Sau khi đăng video lên, cô lấy sim ra, vứt điện thoại và sim vào hai thùng rác khác nhau.

Trác Hiểu Lam nhìn thấy đoạn video đầu tiên, bởi vì cô ta luôn theo dõi Hạ Điềm Điềm, hiểu được một số chuyện của Hạ Điềm Điềm nên cô ta cũng đã đoán được Hạ Điềm Điềm sẽ dùng cách gì để đăng đoạn video đó lên. Video đã qua xử lý, cắt ghép, đoạn Hàn Nhã Thanh đồng ý với ông cụ Dương đã bị xóa bỏ…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện