Trong tất cả những người này, đáng lẽ người thân thiết nhất với cô phải là mẹ ruột Trần Ngọc Thuý, nhưng người tàn nhẫn với cô nhất cũng chính là Trần Ngọc Thuý.
Còn Tô Thanh Hà và Tô Kim Như cũng chỉ dựa vào việc có Trần Ngọc Thuý chống lưng mà thôi.
Cho nên cô mới tặng cho Trần Ngọc Thuý một bạt tai.
Tiếng vang lanh lảnh khiến căn phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh.
Một giây sau, Trần Ngọc Thuý giật mình thốt lên: “Tô Nhược Hân, mày muốn tạo phản à, không ngờ mày lại dám đánh mẹ mày, đứa con gái bất hiếu này, tao đánh chết mày, đánh chết mày.
”
Trần Ngọc Thuý nói xong thì muốn đánh lại Tô Nhược Hân.
Tô Cảnh Đình kéo bà ta lại: “Ngọc Thuý, vẫn nên tập trung vào việc chính thì hơn, nhốt tạm Tô Nhược Hân lại trong phòng này đã.
”
Tô Cảnh Đình vừa nhắc, Trần Ngọc Thuý mới nhớ ra hôm nay còn chính sự phải làm.
Bà ta giơ tay che mặt, ra lệnh cho Tô Thanh Hà và Tô Kim Như: “Trói nó lại ném lên giường, không được làm hỏng chuyện lớn tối nay.
”
Tô Nhược Hân không giãy giụa.
Cô mặc cho Tô Thanh Hà và Tô Kim Như hợp sức trói cổ tay mình.
Cô cười châm chọc: “Tôi biết các người muốn làm gì rồi, nhốt tôi trong phòng của Tô Thanh Hà, sau đó để Tô Thanh Hà đến phòng của tôi, rồi dùng điện thoại của tôi gửi tin nhắn cho Hạ Thiên Tường, chỉ cần Hạ Thiên Tường tới, các người sẽ mời anh ấy đến phòng tôi, để Tô Thanh Hà và anh ấy gạo nấu thành cơm, ha ha, các người nghĩ Hạ Thiên Tường dễ lừa như thế ư?”
“Có dễ lừa hay không là chuyện của tụi tao, dù sao Hạ Thiên Tường cũng nhất định phải trở thành con rể nhà họ Tô.
” Trần Ngọc Thuý trừng Tô Nhược Hân, rõ ràng là đã quyết tâm muốn Tô Thanh Hà và Hạ Thiên Tường thành một đôi.
“Anh ấy cũng không yêu tôi, bà cho rằng một tin nhắn của các người là có thể gọi anh ấy đến à? Nằm mơ đi.
”
“Chặn miệng nó lại cho mẹ, mau, dán băng dính lên, xem nó còn dám nói nhảm nữa không, đến nước này rồi, nó không ủng hộ không giúp chúng ta, mà còn nói mấy lời xui xẻo như thế, đợi tụi tao làm xong chuyện, tao sẽ đánh gãy chân mày.
” Trần Ngọc Thuý tức giận mắng to.
Tô Nhược Hân lạnh lùng nhìn bốn người họ, cuối cùng lại nhìn chằm chằm Trần Ngọc Thuý, một tin tức hiện lên trong đầu cô: “Bà Trần, tôi cho bà biết, chỉ với những gì bà làm với tôi, với con gái ruột của bà hôm nay, không đến nửa tiếng nữa, bà sẽ đau bụng đến mức lăn lộn, còn Tô Thanh Hà, một lát nữa kinh nguyệt của chị sẽ tới, còn Tô Kim Như, bà Trần bị đau bụng, thì chị cũng đau theo đi, dù sao thì mẹ con liền tâm mà, cuối cùng là ông Tô, lát nữa bệnh đau nửa đầu của ông sẽ tái phát…”
“Chặn miệng nó lại cho mẹ, mau chặn lại…”
Tô Thanh Hà và Tô Kim Như dán băng dính lên miệng Tô Nhược Hân rồi đẩy cô ngã lên giường.
Sau đó, một nhà bốn người rời khỏi căn phòng vốn của Tô Thanh Hà.
“Cạch” một tiếng đóng cửa lại, trong phòng tối đen như mực.
Tô Nhược Hân nhắm mắt nằm im trên giường.
Cô mất tích.
Có lẽ người đầu tiên phát hiện cô mất tích chính là Dương Mỹ Lan.
Tối nay cô còn muốn ăn sủi cảo Mỹ Lan mang đến cho cô nữa.
Mà ba mẹ ruột của cô không làm cho cô thì thôi đi, còn không cho cô ăn đồ ăn của người khác mang đến cho.
Tô Nhược Hân đói.
Rất đói.
Không biết có phải vì dậy thì không, mà gần đây cô ăn rất khoẻ.
Nhưng người cũng không béo lên.
Phòng bếp dưới lầu có mùi thơm bay lên.
Đó là Trần Ngọc Thuý chuẩn bị đồ ăn để nghênh đón Hạ Thiên Tường.
Cô thật sự không thể chắc chắn Hạ Thiên Tường có đến không.
Thời gian dần trôi, đã nửa giờ trôi qua.
Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, trời đã tối đen như mực.
Đúng lúc này, cửa mở ra.
Đèn sáng lên.
Trần Ngọc Thuý ôm bụng đứng trước cửa: “Cái đồ phù thuỷ nhà mày, không ngờ mày lại dám nguyền rủa mẹ ruột của mình, mày làm tao đau bụng thì đừng hòng có thể dễ chịu.
”
Nói xong, bà ta xông lên liên tục đánh lên bụng Tô Nhược Hân.
Đau!
Rất đau!
Trần Ngọc Thuý đánh như nổi điên.
Nhưng nhìn thấy mồ hôi trên trán Trần Ngọc Thuý, Tô Nhược Hân lại bật cười.
Vì cô biết Trần Ngọc Thuý đau bụng đến mức nào, muốn đau bao nhiêu thì đau bấy nhiêu.
“Mày… Mày còn cười nữa, tao đánh chết mày.
” Bà ta lại đánh một quyền lên bụng Tô Nhược Hân, nhưng