“Đây là thật sao?” Trần Ngọc Thuý cảm giác bà ta như được nghe chuyện nghìn lẻ một đêm vậy.
Tô Nhược Hân im lặng lắng nghe, mấy ca bệnh được cô chữa không hề lan truyền lên mạng, mà Tô Thanh Hà cũng đã mấy ngày không đến nhà họ Hạ rồi.
Nhưng Tô Thanh Hà vẫn biết rõ như thế.
Chứng tỏ là có người thông báo cho cô ta.
Hơn nữa còn là người của nhà họ Hạ.
Nếu không, người ngoài không thể biết chuyện bà Hạ và Hạ Thiên Chiếu bị bệnh được.
Tuy người nhà họ Hạ đều liều mạng tranh giành vị trí Tổng Giám đốc của Tập đoàn Hạ Thị, nhưng chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, trước giờ bọn họ chưa từng lan truyền chuyện gì ra ngoài cả.
Cũng không thể tìm kiếm ở trên mạng.
“Thật đấy, mẹ, nếu mẹ không tin, ngày mai mẹ có thể tìm một người ở khu biệt thự lưng chừng núi để hỏi thăm là biết ngay.
”
“Con cho rằng muốn liên lạc với người của khu biệt thự kia là có thể liên lạc à? Những người đó không giàu cũng quý, mẹ không cần nghe ngóng làm gì, mẹ tin lời con, chắc chắn là đồ đê tiện này hạ vu thuật khiến ba người chúng ta bị bệnh, còn khiến con đến ngày, Tô Nhược Hân, mày lập tức thu hồi vu thuật, chữa khỏi cho tụi tao ngay.
” Trần Ngọc Thuý lại xông tới trước mặt Tô Nhược Hân, chỉ muốn đánh chết cô.
Tô Nhược Hân hờ hững nhìn Trần Ngọc Thuý, lúc này, bà ta đã đau đến mức nhăn nhó.
Có sự tác động của cô, Trần Ngọc Thuý muốn không đau cũng không được.
Bà ta đau chết mất.
“Ui chao, sao lại đau đến mức này chứ?” Trần Ngọc Thuý nói xong thì đau đến mức ngồi phịch xuống đất, sau đó bắt đầu lăn lộn.
Dáng vẻ thế này, dù bà ta có muốn cũng không thể giày vò Tô Nhược Hân được nữa.
Tô Nhược Hân ngồi dậy, tuy không thể nói chuyện, bụng cũng bị Trần Ngọc Thuý đánh nên hơi đau, nhưng nhẹ hơn Trần Ngọc Thuý, Tô Kim Như và Tô Cảnh Đình nhiều.
Thấy bọn họ đau đớn dữ dội, không ai rảnh “quan tâm” đến cô, tâm trạng của cô thoải mái hơn một chút.
Sinh ra trong một gia đình thế này là do cô xui, cô không trách ai hết.
Trên cuộc đời này, thứ người ta không thể quyết định nhất chính là xuất thân.
Theo Trần Ngọc Thuý, Tô Kim Như cũng đau đến mức lăn lộn dưới đất.
Trên trán Tô Cảnh Đình có những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, có điều ông ta là đàn ông, cho nên chịu đựng giỏi hơn hai người kia.
Lúc này, Tô Nhược Hân nằm trên giường là người khoẻ mạnh nhất.
Trần Ngọc Thuý thật sự đau không chịu được nữa, bà ta hét to: “Tô Thanh Hà, con mau đi cởi trói cho nó, tháo băng dính xuống, mau để nó sử dụng vu thuật giải trừ bệnh đau của mẹ, nếu không mẹ sẽ đau chết mất, mẹ không còn muốn sống nữa.
”
“Chị, chị mau lên, em cũng đau.
” Tô Kim Như cũng không khỏi hét lên.
Nhưng lúc này, Tô Thanh Hà đã đi đến phòng của Tô Nhược Hân để tắm từ lâu.
Đến tháng cũng không có gì phải sợ, mẹ cô ta nói có thể chiến đấu đẫm máu, cho nên cô ta cũng sẽ làm thế, cô ta phải ăn diện thật đẹp, cô ta không tin tối nay không thể nắm được người đàn ông lạnh lùng Hạ Thiên Tường kia trong lòng bàn tay.
Người ta luôn nói người đàn ông càng lạnh lùng sẽ càng thương vợ, cô ta gả cho Hạ Thiên Tường, sau này sẽ có phúc hưởng không hết.
Cô ta ở bên này vui vẻ tắm rửa thơm tho, cho nên hoàn toàn không nghe thấy tiếng hô to của Trần Ngọc Thuý và Tô Kim Như.
Nhưng dù cô ta có tắm thế nào cũng không thể khử đi mùi máu tanh trên người.
Mùi của kinh nguyệt luôn rất khó chịu.
Càng tắm càng cau mày.
Hơn nữa, sao lần này cô ta lại ra nhiều thế?
Trong lúc tắm vòi sen máu cũng chạy dọc theo chân.
Trước giờ chưa bao giờ nhiều như thế.
Tô Thanh Hà cảm thấy sợ hãi.
Tắm xong bèn vội vàng thay một bộ đồ ngủ hai dây gợi cảm rồi đi ra ngoài.
Hơn nữa còn sử dụng băng vệ sinh dày nhất.
Nhưng dù thế cũng không chặn được lượng kinh nguyệt, thật sự là quá nhiều, cô ta cảm thấy nó như nước chảy vậy.
Như thế nếu Hạ Thiên Tường thật sự đến đây, thì không phải là đại chiến đẫm máu mà là đại chiến trên sông.
Cô ta vốn định trong bóng tối nước chảy thành sông với anh, nhưng bây giờ ra nhiều như thế, với sự thông minh của Hạ Thiên Tường, anh không thể nào không cảm nhận được.
Nhìn thấy một miếng băng