“Cô, cô muốn thế nào thì nói đi.” Bốn cô hầu cảnh giác nhìn cô, bọn họ phút trước còn mừng thầm phút sau lại bị tạt một gáo nước trong lòng càng thêm lo âu.
Đỗ Lan Hương biết tâm tình của bọn họ thế nào, cô không nhanh không chậm đáp: “Rất đơn giản, tôi cho các cô thời gian một tháng, nếu trong một tháng này các cô không nói một câu nào tôi sẽ bỏ qua cho các cô, cũng sẽ không trừ tiền lương, ngược lại nếu ai mở miệng nói dù chỉ một chữ thì làm không công tháng đó rồi tự động rời khỏi.”
“Thế nào, các cô có làm được không?”
Lê Vương thầm tấm tắc, người phụ nữ này đúng là cao thâm kế hiểm, một ngày không nói đã không chịu được rồi nói gì đến một tháng, huống chi mấy người này còn là người chuyên đi buôn chuyện, cái miệng ngày nào cũng nói bỗng nhiên không được nói nữa sẽ rất khó chịu, đúng là biết hành người.
Đám người nghe vậy nhìn nhau do dự, cô hầu quỳ ở giữa lên tiếng: “Cả tháng không nói chuyện làm sao có thể, chúng tôi giao tiếp với mọi người thế nào?”
“Giao tiếp thế nào đó là chuyện của các người tôi không quan tâm, nhưng chỉ cần mở miệng nói chuyện liền bị đuổi khỏi đây.” Đỗ Lan Hương điềm đạm nói.
“Cô, cô đây là làm khó người.” Một người nghiến răng phẫn hận.
“Tôi có sao, tôi cho các người quyết định cơ mà, ai cảm thấy làm được thì ở lại không thì có thể rời đi.” Đỗ Lan Hương nhún vai.
“Lẹ đi, tôi cho các người một phút suy nghĩ, nếu không có lựa chọn thì toàn bộ tự động thu xếp đồ đạc.”
Ai cũng không muốn rời đi nhưng điều cô nói lại khó có ai có thể thực hiện, một tháng không nói chuyện đây khác nào sống như người câm.
Một phút trôi qua hai người ở lại hai người rời đi, Đỗ Lan Hương cho hai người kia nốt thời gian hôm nay, ngày mai bắt đầu thực thi.
Xong xuôi cô mới nhìn sang người đàn ông bên cạnh hỏi: “Tôi xử như vậy anh không có ý kiến gì chứ?”
“Chuyện nhà do em quyết định, tôi nghe em.” Tống Thần Vũ bình tĩnh nói.
Đỗ Lan Hương cũng không nói thêm gì nữa, bà Bích ngược lại trong lòng có nhiều suy nghĩ lại không dám nói trực tiếp ở đây.
Vài ngày sau thương thế của Tống Thần Vũ tốt hơn anh liền đến căn cứ Thần Long, đi thằng đến thủy lao, nơi xử phạt kẻ phản bội.
Bức tường mở ra, Tống Thần Vũ bước vào trong lại được bốn người cung kính chào hỏi: “Thiếu chủ.”
Thần sắc của Tống Thần Vũ lạnh như băng, không cất lời mà ngồi xuống cái ghế phía trước nhìn người bị ngâm dưới nước.
Người đó không ai khác chính là Chu Thượng.
Ông ta vừa bị ngâm vừa bị dây xích trói lại khuôn mặt lúc này tái mét, trắng bệch, đầu tóc rũ rượi ướt át, phải nói chật vật khổ sở vô cùng.
Nghe thấy tiếng động đôi mắt liu riu của ông ta khẽ mở ra, cứ nghĩ là Lê Vương không ngờ là Tống Thần Vũ, đôi mắt lại mở to ra theo bản năng gọi: “Thiếu gia.”
“Chu Thượng, vì sao lại phản bội tôi?” Tống Thần Vũ hỏi thẳng vào vấn đề, trong căn biệt này ai anh cũng nghi ngờ chỉ riêng Chu Thượng anh còn giữ một chút tín nhiệm nhưng không ngờ rằng chút tín nhiệm này rất nhanh bị phá vỡ.
“Vì sao ư? Thiếu gia, cậu còn nhớ người tên Chu Bình không?” Chu Thượng khàn giọng nên nói ra lời này có chút khó khăn.
“Không ấn tượng.” Tống Thần Vũ cũng không thèm suy nghĩ mà trả lời.
“Ha ha, phải rồi, cậu giết nhiều người như vậy làm sao biết đến một nhân vật nhỏ bé.” Chu Thượng chợt mỉa mai.
Tống Thần Vũ chỉ nhìn ông ta không đáp, phải, anh giết rất nhiều người, nhiều đến nỗi anh cũng không biết tay mình nhuộm bao nhiêu máu rồi.
Chu Thượng lại tiếp tục nói: “Chu Bình là em trai của tôi, chúng tôi thất lạc từ nhỏ đến khi gặp lại không ngờ nó lại làm việc cho Trương Hải Nam, ba năm trước cậu đánh chiếm một lô hàng cấm của hắn, em trai tôi trùng hợp cũng tham gia phi vụ này, cho nên…”
Chu Thượng nói đến đâu thở hắt một hơi, ngâm trong nước lâu cả người ông ta tê cứng, không còn cử động được, quai hàm cũng như thế, cho nên lúc nói chuyện vô cùng khó khăn, được một câu thì ngừng lại.
“Thế nên ông đã đầu quân cho Trương Hải Nam, phản bội tôi?” Tống