Lê Vương thở dài: “Bỏ đi, cậu không để tâm thì thôi vậy nhưng tôi cũng phải nhắc nhở cậu, đàn ông có thể không cần tình yêu nhưng phụ nữ lại khác, họ luôn mong muốn một tình yêu vĩnh hằng, cậu không thể cho Trịnh Lan Hương điều này thì một ngày nào đó cô ấy sẽ rời xa cậu.”
“Tôi không cho phép chuyện đó xảy ra.” Tống Thần Vũ phản ứng có chút kịch liệt.
Lê Vương biết bạn mình cố chấp lại có suy nghĩ khác người nên không khuyên nữa, chuyện tình cảm ấy mà cứ để mỗi người từ từ lĩnh hội, hắn có nói gì cũng vô ích thôi.
Tống Thần Vũ giải quyết xong chuyện liền rời đi, hai mươi phút sau liền có mặt tại tập đoàn Tống Gia, sự vắng mặt của anh cũng không ảnh hưởng nhiều đến công ty.
Tuy dưỡng thương không trực tiếp điều khiển cụ diện nhưng tình hình chung anh vẫn nắm bắt, hơn nữa anh cũng rất tin tưởng vào năng lực làm việc của Hoàng Khang.
Nhìn thấy anh xuất hiện Hoàng Khang mừng rơi nước mắt, lại bắt đầu báo cáo vài chuyện rồi giao công việc cho Tống Thần Vũ xử lý, cả tuần nay hắn làm việc của mình lại kiêm luôn việc của Tống Thần Vũ quả là mệt mỏi.
“Thần Vũ, mấy tập đoàn tôi nói bọn họ có vẻ liều lĩnh, đặt hết niềm tin vào Kim Lam, dồn hết tài lực và vật lực để cạnh tranh với dự án Thủy Cung của chúng ta, hơn nữa Trương Hải Nam ngầm phá hỏng dự án ở Đảo Tam Giang nên công trình đang có chút trục trặc.”
“Nói cụ thể.” Tống Thần Vũ vừa lật xem tài liệu vừa nói.
Hoàng Khang nhìn anh một cái mới bắt đầu nói: “Như lúc trước tôi đã nói với cậu, trong lúc đưa vật liệu lên đảo thuyền và trực thăng của chúng ta liên tục bị đánh lén, tôi điều tra được hai con tàu chở nguyên liệu có người của Trương Hải Nam nên tàu vừa đi nửa đường bị bọn chúng động tay động chân, có một lô hàng bị chìm xuống biển thất thoát hơn mười tỷ, còn trực thăng thì bị bắn lén ở ngọn hải đăng gần khu vực tiếp cận đảo Tam Giang.”
“Chuyện ở đảo Tam Giang tôi sẽ bảo Lê Vương đến đó giải quyết, còn đám người kia chuẩn bị thả lưới thu cá được rồi.” Tống Thần Vũ bình tĩnh phân phó.
“Bắt đầu rồi sao, tôi thật mong chờ mà.” Hoàng Khang vươn vai một cái, mấy ngày nay làm việc cật lực cũng chỉ chờ ngày thu thành quả.
Tống Thần Vũ lại chẳng có hứng thú gì, anh không muốn tuyệt đường sống của ai nhưng đã đụng đến Tống Gia thì anh sẽ không tha.
Nói xong chuyện công việc Hoàng Khang lại hỏi chuyện riêng: “Tôi nghe Lê Vương nói Chu Thượng đã phát hiện ra bí mật của cậu, còn Trịnh Lan Hương đã cứu cậu một mạng khi gặp nguy, phải không?”
“Ừm.” Tống Thần Vũ ừm khẽ cũng không nhìn đối phương.
“Vậy cô ấy đã phát hiện ra chưa?”
“Còn chưa.” Tống Thần Vũ tiếp tục xem tài liên.
“Haix, Thần Vũ, tôi nói cậu này, nếu chúng ta đến nơi đó một chuyến đi, cứ thế này cậu lại bị phát hiện thì làm sao, tuy cậu không sợ nhưng chúng tôi đều lo lắng cho cậu.” Hoàng Khang lại một lần nữa khuyên nhủ.
Động tác của Tống Thần Vũ hơi dừng lại, rất nhanh điềm nhiên nói: “Tôi tự biết ứng biến thế nào, các cậu không cần lo cho tôi.”
“Cậu nói không lo thì không lo à, Thần Vũ, cậu thật là cứng đầu mà.” Hoàng Khang biết khuyên không nổi cũng chẳng khuyên nữa, lại bảo: “Tôi có thể nghỉ hôm nay không?”
“Được.” Tống Thần Vũ nhanh chóng đáp ứng, anh biết mấy ngày nay Hoàng Khang cũng đã vất vả rồi.
Khu Giải Trí Linh Trung.
Trên quán bar tầng ba có một cô gái mặc váy đỏ từ ngoài cửa bước vào, cô ta nhìn dáo dác như đang tìm ai đó, lúc này có một cậu nhân viên đi ra hỏi: “Chào cô, cô là Hương Tuyết phải không?”
“Là tôi.” Cô gái đáp.
“Vâng, thiếu gia nhà chúng tôi đang chờ cô ở phòng bên kia, mời cô đi theo tôi.” Cậu nhân viên rất lịch sự nói.
Hương Tuyết không đi theo liền mà hỏi: “Thiếu gia của anh là Trương Hải Nam sao?”
“Đúng vậy.” Cậu nhân viên cũng xác nhận.
Lúc này Hương Tuyết mới tin tưởng đi theo câu ta, bọn họ đi ngang qua quầy bar, rẻ phải rồi đi vào một căn phòng hạng sang, dành riêng cho ông chủ của quán bar.
Mà người này không ai khác chính là Trương Hải Nam.
Cậu nhân viên đưa Hương Tuyết đến cửa liền