Đỗ Lan Hương vào trong siêu thị không hiểu sao lại cảm thấy bất an, cô mua được vài món thì điện thoại lại reo lên, thấy số lạ cô không muốn bắt máy nhưng sự bất an trong người càng dâng cao, nó thôi thúc cô phải nghe nên Đỗ Lan Hương đã bấm vào nút xanh.
“Alo, ai vậy?”
Bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Cô gái, tôi gọi điện đến thông báo với cô, lúc này mẹ cô là bà Bích đang có nguy cơ cận kề với cái chết, muốn nhìn mặt mẹ mình lần cuối thì cô hãy mau về nhà.”
“Ông nói cái gì? Cận kề cái chết là thế nào?” Đỗ Lan Hương có chút sợ hãi, bảo sao cô cứ bất an, lẽ nào mẹ thật sự xảy ra chuyện.
Người đàn ông lại nói: “Tôi chỉ thông báo thôi, có về hay không là tùy cô.”
Dứt lời bên kia cúp máy, Đỗ Lan Hương muốn hỏi thêm cũng không được, cô vội vàng bỏ xe hàng ở lại sau đó chạy ra khỏi siêu thị, không cần biết có thật hay không cô nhất thiết phải về nhà xem xét.
Đoạn đường từ siêu thị về đến nhà chỉ mất mười phút nên rất nhanh Đỗ Lan Hương đã có mặt ở nhà, cô thấy cổng mở toang liền chạy nhanh vào trong, không ngờ lại thấy mẹ mình nằm trên sàn nhà.
Bên ngoài Hương Tuyết thấy cô đã về liền mỉm cười gọi điện báo cho Trương Hải Nam: “Cô ta đã về, tiếp theo anh muốn làm gì, cái giỏ đó rốt cuộc có cái gì?”
Cô ta chỉ nghe theo sắp xếp của Trương Hải Nam hoàn toàn không biết bên trong chứa cái gì.
Trương Hải Nam không nhanh không chậm nói: “Chẳng có gì cả, chỉ là một quả bom hẹn giờ thôi.”
Anh ta nói lời này nhẹ tựa lông hồng, thế nhưng lại khiến Hương Tuyết hoảng sợ: “Anh, anh nói cái gì, bom hẹn giờ?”
“Sợ cái gì cô gái, không phải cô muốn bọn họ chết sao?”
“Đúng vậy nhưng tôi không nghĩ anh lại chơi lớn như vậy, bom này mà nổ không phải cả khu phố đều ảnh hưởng sao?”
“Thì đã sao, chết có vài người nổ vài căn nhà mà thôi.” Trương Hải Nam bâng quơ nói, không quan tâm về vấn đề này, hắn giết người còn chưa đủ nhiều sao, thêm vài người cũng không là gì.
Hương Tuyết bắt đầu kinh sợ người đàn ông này, có điều chỉ cần Trịnh Lan Hương chết cô ta cũng không cần bận tâm điều này.
Lại nói bên trong nhìn thấy mẹ mình ngất xỉu giữa nhà Đỗ Lan Hương đã nhanh chóng gọi cấp cứu, trong khi chờ đợi xe đến cô lại nghe thấy có tiếng động lạ, giống như tiếng đồng hồ báo thức, hơn nữa nó còn ở rất gần.
Đỗ Lan Hương nghe theo tiếng “tích tắc” tìm ra nguồn gốc, hóa ra tiếng kêu là từ cái giỏ trên bàn, cô nghi ngờ nên mở khóa ra, vừa nhìn thấy thứ bên trong cô sững sờ xém chút không đứng vững.
Cô nhìn thấy cái gì thế này, bốn trụ dài màu đỏ gắn kết với nhau phía trên có một cái đồng hồ cùng một đống dây nhợ.
(Hắc hắc, không biết miêu tả sao có gì sai sót xin được góp ý)1
Đây, đây chẳng phải là bom hẹn giờ sao?
Chết tiệt, sao thứ này lại có trong nhà cô?
Đỗ Lan Hương rất sốc, muốn điêu đứng tại chỗ, không biết là thật hay giả nhưng trong trường hợp này cô cần phải bình tĩnh.
Cô lại nhìn đồng hồ trên quả bom, chữ số hiện rõ 1 phút 30 giây, cô không có thời gian suy nghĩ nhiều liền lấy điện thoại ra gọi, số đầu tiên hiện ra là số của Tống Thần Vũ, cô cứ thế bấm gọi.
Bên kia điện thoại của Tống Thần Vũ lại nằm trong tay quản lý, vì anh đang bận bàn chuyện với khách hàng nên không mang điện thoại theo mà để điện thoại ở bàn làm việc, trợ lý đi lấy hồ sơ liền tiện thể lấy điện thoại giúp anh.
Nghe thấy có tiếng chuông reo, anh ta chần chừ không dám nhấc, cứ thế bỏ qua một cuộc gọi nhỡ.
Đỗ Lan Hương không thấy anh nghe máy lại gọi lần 2, trợ lý vừa thở phào nhẹ nhõm lại nghe thấy tiếng chuông xém chút làm rơi điện thoại.
Nói thật anh ta không dám đụng đến điện thoại của Tống Thần Vũ, cho nên chỉ cầm điện thoại rời đi mà không nghe.
Đỗ Lan Hương gọi mấy lần không được lòng nóng như lửa đốt, cô rối tinh rối mù không biết phải gọi cho ai nữa, nhìn đồng hồ chỉ còn một phút cô chạy vào bếp lấy một