Cô đúng là không hoan nghênh cô ta, nghĩ mà xem ai lại hoan nghênh một người từng hại mình chứ?
Bà Bích ở bên cạnh hỏi: “Hương, người này là…”
“Chỉ là một người lạ, mẹ vào trước đi, con nói vài lời với cô ta.” Đỗ Lan Hương nhìn bà nói.
“Cô vậy là không muốn cho tôi vào sao?” Hương Tuyết có chút tức giận, nếu không được vào cô ta làm sao thực hiện được kế hoạch?
“Sao tôi phải cho cô vào, chúng ta có thân thiết gì sao? Hay cô lại muốn bày trò gì?” Đỗ Lan Hương khoanh tay mỉa mai.
“Cô…” Hương Tuyết rất muốn đánh người nhưng lại nhịn xuống dằn mình nói: “Tôi chỉ muốn xin lỗi cô về chuyện lúc trước thôi, là tôi đã hiểu nhầm cô.”
“Vậy sao? Tôi thấy cô không có thành ý thì phải.” Đỗ Lan Hương sao không nhìn ra bộ dạng không tự nguyện của cô ta, chứng tỏ người này đến đây cũng chẳng phải để xin lỗi gì, mà mang theo ý đồ đến.
“Thành ý? Cô muốn thành ý gì mới cho tôi vào nhà?”
“À, cô muốn vào nhà tôi như vậy sao? Thế thì quỳ trước nhà tôi và nói lớn tôi sai rồi tôi xin lỗi, đủ ngàn lần thì thôi.” Đỗ Lan Hương như có như không nói.
Khuôn mặt của Hương Tuyết vặn vẹo khó coi, đôi mắt cũng sắp nảy lên hai ngọn lửa, hai tay siết thật chặt dường như không nhịn được nữa: “Trịnh Lan Hương, cô đừng có mà quá đáng, người phụ nữ như cô đúng là không biết xấu hổ.”
“Tôi quá đáng? Được thôi, cô không làm thì về cho.” Đỗ Lan Hương nói xong cũng đóng sầm cổng lại, không nói thêm một câu.
Hương Tuyết nhìn cánh cửa tức giận đùng đùng, lại gọi điện thoại cho người kia: “Alo, anh còn cách nào khác không, cô ta không cho tôi vào nhà, người phụ nữ đó bắt tôi phải quỳ trước nhà cô ta nói xin lỗi, tôi làm sao có thể làm loại chuyện đó.”
Người bên kia nghe vậy thở dài: “Haix, cô gái, cô thật thiếu kiến nhẫn, thế này thì làm sao làm được việc chứ hả, nếu không thì thôi đi.”
“Không thể được, Trương Hải Nam, anh đã nói giúp tôi anh không thể nói thế, chúng ta còn thỏa thuận đấy.” Hương Tuyết phản bác.
“Vậy thì cô phải gan dạ một chút, cách tôi đã bày cho cô, là cô không làm được đấy chứ, sao có thể trách tôi.”
Hương Tuyết vốn đã tức giận, nghe lời này của hắn càng thêm không chịu được: “Tóm lại anh có giúp tôi hay không?”
“Đương nhiên rồi, cô gái nhỏ thật thiếu kiên nhẫn, nếu không chúng ta đổi phương pháp vậy, cô đợi Trịnh Lan Hương rời khỏi nhà lại bấm chuông cửa nhà cô ta.”
“Cô ta đi rồi tôi còn bấm chuông cửa làm cái gì?” Hương Tuyết vẫn không hiểu.
“Cô ngốc, cô ta không cho cô vào nhưng mẹ cô ta là một người dễ lừa, cô chỉ cần nói vài câu là xong, sau đó làm theo kế hoạch tôi sẽ dùng sim rác nhắn tin cho cô ta quay về, đến lúc đó mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.” Trương Hải Nam tính toán bày cách cho Hương Tuyết, chỉ có kẻ ngốc như cô ta mới không nghĩ được cách đối phó, hắn bắt đầu hối hận hợp tác với cô ta.
.
Truyện Mạt Thế
Hương Tuyết nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ nói: “Tôi biết rồi.”
Bên trong Đỗ Lan Hương sắp xếp cho mẹ mình xong lại dặn dò vài điều: “Mẹ nhớ kỹ lời con nói nhé đừng cho người lạ vào nhà, còn nữa chuyện của Trịnh Văn Nhân mẹ cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, đây là nhân quả báo ứng thôi, ngày mai con sẽ kiếm một người làm đến cho mẹ.”
“Ừ, mẹ nghe con cả, có điều Lan Hương, chồng của con thật sự đối xử với con rất tốt sao, lần trước cậu ta…”
Đỗ Lan Hương biết mẹ mình lo lắng điều gì, cô nói: “Lúc trước thế nào không quan trọng, có thể nói bây giờ anh ấy rất yêu thương con, mẹ cũng thấy rồi đấy nên không cần nghĩ nhiều.”
“Được thế thì tốt.” Bà Bích thở phào nhẹ nhõm.
Đỗ Lan Hương không nói gì thêm lại chuẩn bị ra ngoài đi siêu thị mua ít đồ cho bà Bích, thời gian không có ở đây đồ ăn trong tủ lạnh cũng hư gần hết rồi.
Hương Tuyết nấp ở một cây bàng lớn