Đám người trong này được giải quyết xong Đỗ Lan Hương lại cùng con sói đi ra ngoài, vừa mở cửa đã nhìn thấy một đám người đang từ cầu thang đi lên, trong tay cũng cầm súng, có lẽ nghe thấy động tĩnh trên này đã vội vã chạy tới.
Không để Đỗ Lan Hương kịp làm gì con sói đã bổ nhào về phía bọn chúng, đám người bị tấn công bất ngờ không thể phản kháng từng người cứ thế lăn lóc xuống cầu thang.
“A, sói, có sói.” Đúng lúc này một nữ hầu nghe thấy tiếng động đi tới, nhìn thấy đám người té chồng lên nhau cùng con sói đứng ngạo nghễ ở trên tầng ba cô ta sợ hãi hét toáng lên: “AAA.”
Tiếng hét của cô ta đã làm kinh động đến toàn bộ người trong biệt thự, bao gồm những người bên ngoài.
Người ở gần chạy đến trước, cũng giống như cô hầu kia bọn họ cũng sợ đến mức điếng người.
“Sói… có sói.”
Có người không nhịn được đã ngất xỉu tại chỗ, Đỗ Lan Hương thấy vậy liền đi đến bên cạnh con sói lên tiếng: “Không cần sợ hãi, đây là sủng vật của chồng tôi.”
“Sủng vật hay là Vũ thiếu gia? Thiếu phu nhân thật biết bao che.” Cô vừa dứt lời thì một giọng nói ồm ồm vang lên, theo sau đó là đám người áo đen cầm súng chạy tới, chĩa thẳng về phía hai người.
Nhìn thấy cảnh này hai mắt con sói híp lên hú lên một tiếng: “Huuuu…”
Tiếng hú của sói vang lên rùng rợn khiến một số người ngất xỉu tại chỗ, mấy tên áo đen vẫn nhìn chăm chăm vào cô và con sói, tay cầm súng vững vàng như thế bất cứ lúc nào cũng có thể bóp cò.
“Các người tùy tiện xông vào nhà của tôi đã có sự cho phép của tôi chưa? Hả?” Đỗ Lan Hương dứt một câu liền bóp cò, viên đạn sượt qua gót giày của kẻ đứng đầu, cũng là tên thủ lĩnh cầm đầu đám người này.
Không nghĩ Đỗ Lan Hương lại nổ súng trước tên cầm đầu hơi hoảng một chút lại nheo mắt nhìn cô: “Thiếu phu nhân, cô nghĩ một khẩu súng của cô có thể đấu với hai mươi khẩu súng ở đây sao?”
Đỗ Lan Hương cười lạnh, đám người này không thể nào biết được, lúc trước cô còn đối diện với nhiều khẩu súng hơn thế nhưng vẫn sống sót đứng ở đây, vậy thì lúc này cũng vậy thôi.
“Ông xã, đánh nhanh thắng nhanh.” Đỗ Lan Hương ra hiệu cho anh.
Cả hai vợ chống không một câu báo trước người dùng súng người dùng móng vuốt chiến đấu với đám người trước.
Tiếng súng lẫn tiếng sói inh ỏi, gầm vang đến đáng sợ, có mây người hầu sợ hãi núp xuống gầm bàn cầu thang ôm nhau không dám hó hé một câu, bọn họ lần đầu tiên chứng kiến một mà đấu súng thế này ai cũng không kịp thở.
Cũng giống như đám người ở thư phòng Đỗ Lan Hương nhắm vào tay súng của bọn chúng mà bắn, đồng thời cũng yểm hộ cho anh.
Con sói nhào lên tấn công bất người có người thậm chí còn làm rớt súng trước khi bắn.
Tên thủ lĩnh may mắn thoát được vuốt sói nhưng lại không thoát được viên đạn đang bắn nghiêng một góc 30 độ về phía mình.
Hắn nhạy bén cảm nhận được nhưng lại không thể tránh, bả vai cứ thể lãnh trọn viên đạn.
Hắn đau đớn đến nhíu mày cố gắng cầm súng nhắm con sói mà bắn, viên đạn bay ra đi thẳng một đường như vũ bão, con sói bận đối phó với mấy người đằng sau không hề phát giác, thế nhưng người đứng ở bậc cầu thang lại nhìn rõ, ngay khi viên đạn của hắn vừa rời nòng thì viên đạn của cô cũng cùng lúc bắn ra,
Lúc viên đạn kia cách con sói khoảng năm cm, viên đạn của cô vừa vặn xuyên qua.
Hai viên đạn chạm nhau phát ra một tiếng kêu nhỏ, lại văng ra hai hướng.
“Chết tiệt.” Tên thủ lĩnh hai mắt đỏ ngầu nhìn người phụ nữ đứng bễ nghễ cách mình không xa.
Đỗ Lan Hương nhìn thẳng vào đáy mắt của hắn, nở nụ cười đầy ẩn ý, trong lúc không ai lường trước được cô tiện tay cầm lấy bình hoa nhỏ trên thành cầu thang ném thẳng vào mặt hắn.
“Bốp.” Tên thủ lĩnh trúng phải chậu hoa ngã ngửa ra sau.
Đỗ Lan Hương bay thẳng từ cầu thang xuống lại cho hắn thêm một đạp, hai khẩu súng của cô đã hết đạn, chỉ còn có thể đánh tay đôi thôi.
Đám người vẫn còn có tên đang cầm súng, có điều bàn tay cũng run rẩy không dám bắn, Đỗ