Tống Linh Chi ném trúng lại được đà ném tiếp, trên bàn có cái gì cô ta ném cái đó, mặc cho Tạ Phi Phi ngăn cản.
Lại nói Tạ Phi Phi đang nói chuyện cùng vài người ở bên kia nghe thấy tiếng ồn ào cũng không nhịn được tò mò đi về phía này, nào ngờ lại thấy bạn thân của mình cùng Đỗ Lan Hương tranh cãi với nhau, muốn cản người lại không nghe.
Bên này đám đàn ông đang giao lưu với nhau, nhân cơ hội nói chuyện làm ăn với các ông chủ tập đoàn lớn lại nghe thấy tiếng ồn ào bên kia, chủ buổi tiệc, ông Hòa thấy vậy chân mày khẽ nhíu liền vẫy một nhân viên hỏi: “Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thưa ông tôi đang phục vụ bên này nên không rõ, để tôi đi hỏi thử.” Anh nhân viên trả lời.
Ông Hòa phất tay: “Được rồi, cậu đi xem đi.”
Nhân viên kia rời đi ông Hòa xem như không có chuyện lại nói chuyện với hai người đàn ông lúc nãy.
Tống Thần Vũ theo bản năng cũng liếc mắt sang chỗ đó, khuôn mặt thoáng chút trầm tư, lại có một người đàn ông đi tới nói khẽ bên tai anh câu gì đó, Tống Thần Vũ nghe xong khẽ híp mắt nói: “Khống chế tình hình.”
“Vâng, thiếu gia.”
Người kia rời đi Tống Thần Vũ lại lắc ly rượu trong tay, đột nhiên một giọng nói yểu điệu vang lên bên tai anh: “Vũ thiếu gia, có thể uống với tôi một ly không?”
Động tác trên tay của Tống Thần Vũ khựng lại, nghiêng mắt nhìn sang bên phải, ánh mắt sắc bén tựa như dao, người phụ nữ vừa nhìn liền giật mình lùi lại một bước, xém đụng cái bàn phía sau, chút can đảm vừa nãy biến mất, vội vàng đi chỗ khác không dám mời mọc nữa.
“Đúng là đàn ông vừa đẹp vừa xuất sắc đều sẽ khó gần, Vũ Thiên Hoàng cũng thế Tống Thần Vũ cũng thế.” Người phụ nữ vừa rời đi vừa lẩm bẩm.
Hội trường tuy rộng lớn nhưng bên kia quá ồn ào có một vài người đã cất bước đến chỗ đó, chỉ có mấy nhân vật lớn vẫn còn bình thản xem mọi chuyện không liên quan đến mình.
Thế nhưng không thể phủ nhận một điều ai cũng đã bắt đầu tò mò.
Cảnh tượng bên này Đỗ Lan Hương tận lực nghiêng người tránh né thì Tống Linh Chi càng làm tới, còn Tạ Phi Phi cũng liên tục kéo tay bạn thân mình lại nhưng vô ích.
Mọi người chỉ lo nhìn ba cô gái giằng cô không biết rằng ở trong đám đông có một bóng người lén lút tiến lại gần Đỗ Lan Hương, lựa thời ở thích hợp đẩy cô một cái.
Đỗ Lan Hương không chú ý, bất chợt thân hình cô đổ nhào về phía trước hai tay đụng trúng Tạ Phi Phi.
Tình huống xảy ra đột ngột, hình ảnh trong mắt mọi người bây đang xem chính là Đỗ Lan Hương đang đẩy Tạ Phi Phi.
“Rầm.” Cả hai người cùng đổ nhào lên đất, Tạ Phi Phi nằm dài trên sàn nhà, Đỗ Lan Hương lại đè lên cô ta.
“Hít.” Toàn trường hít phải một ngụm khí lạnh, phút chốc lặng thinh, không ai nói gì, người lẫn trong đám đông nở một nụ cười đắc thắng, chuẩn bị xem kịch vui.
Qua vài giây, đột nhiên có người hét lên: “Máu, máu, phu nhân tổng giám đốc Hoàng chảy máu rồi.”
“Ây da, nhiều máu, nhiều máu quá.” Đám người xôn xao một đoàn.
Bên kia Vũ Thiên Hoàng nhìn ngó không thấy vợ mình đâu lại nghe thấy câu “Phu nhân tổng giám đốc Hoàng chảy máu” liền vội vàng chạy về bên này.
Đỗ Lan Hương chưa kịp phản ứng gì thì có một lực lớn đẩy cô ra khiến thân thể đụng trúng chân một cô gái.
Cô ta cũng không để yên nhân tiện đá cô một cái: “Người phụ nữ dơ bẩn, tránh ra.”
Vũ Thiên Hoàng đỡ Tạ Phi Phi lên, thấy thân dưới cô chảy máu khuôn mặt hắn tái nhợt, liên tục gọi người trong lòng: “Phi Phi, Phi Phi em không sao chứ, có thấy đau ở đâu không?”
Tạ Phi Phi rơm rớm nước mắt nói: “Hoàng, con, con của chúng ta, anh không được để con chúng ta xảy ra chuyện gì.”
Tạ Phi Phi nói xong câu này liền ngất xỉu trong lòng Vũ Thiên Hoàng, hắn thấy vậy lo sợ kêu tên cô: “Phi Phi, Phi Phi...”
Dứt lời hắn liền bế cô ta rời khỏi