Đỗ Lan Hương không nhìn ra vui giận trong đôi mắt của Tống Thần Vũ, từ ngày bước vào thế giới này đến nay, đụng độ anh ta mấy lần cô chỉ thấy biểu tình lãnh cảm của anh ta.
Không biết Tống Thần Vũ nhìn nhận việc này thế nào, trong lòng cô có hơi căng thẳng, không phải sợ hãi, bởi vì cô cũng đâu có làm chuyện gì sai trái, chỉ là thấy ánh mắt của Tống Thần Vũ cô không bình tĩnh nổi.
“Đi thôi.” Tống Thần Vũ không nói lời nào lại chỉ nói ra hai từ này khiến Đỗ Lan Hương lẫn mọi người xung quanh không hiểu chuyện gì.
Anh lại nhìn qua ông chủ Hòa nói: “Chuyện còn lại nhờ chú xử lý.”
“Được.” Ông chủ Hòa hiểu ý Tống Thần Vũ, lại bắt đầu phân phó người của mình.
Tống Thần Vũ nói xong rời đi, Đỗ Lan Hương cũng đi theo anh gọi với: “Tống Thần Vũ.”
Nhân vật chính đều đi hết chuyện ở đây để ông chủ Hòa giải quyết, trên sân khấu đã có người thông báo dừng buổi tiệc.
Khách khứa có một số người không hiểu chuyện gì xảy ra, người này lại truyền tai người kia sự việc đang xảy ra.
Bên trên hai người đàn ông nhìn tình cảnh rối ren phía dưới, người mặc tây trang nói: “Sự tình có chút phức tạp, cậu luôn nhìn phía dưới có phát hiện ra điều gì không?”
“Ở góc độ của tôi, người phụ nữ kia đã đẩy Tạ Phi Phi.” Người đàn ông da ngăm đen trả lời.
“Ồ, thật sự là vậy à?”
Người đàn ông lại nói: “Có điều hành động của cô ta không đúng lắm, biểu tình cũng có vẻ kinh sợ.”
“Cậu nói vậy thế thì chuyện này có ẩn tình rồi, người kia sẽ giải quyết thế nào đây.” Người đàn ông mặc tây trang cầm ly rượu trong tay, mắt lại nhìn về phía người đàn ông đang đi ra khỏi hội trường, phía sau là người phụ nữ đang đuổi theo cùng đám phóng viên tác nghiệp.
Bọn họ khó khăn lắm mới đến được buổi tiệc, lại tình cờ chứng kiến sự việc có một không hai này, làm sao có thể bỏ qua cơ hội cập nhật tin tức, cho nên người đã đi bọn họ lại không tha cho Tống Thần Vũ và Đỗ Lan Hương, bọn họ cũng vội vàng đuổi theo đặt ra câu hỏi: “Tổng giám đốc Vũ, vợ anh đẩy người bị thương anh tính giải quyết chuyện này thế nào?”
“Cô Lan Hương, cô tính cứ thế mà đi không chịu trách nhiệm sao?”
Hai người liên tục bị đám phóng viên công kích, Đỗ Lan Hương mím môi không có câu trả lời, Tống Thần Vũ sắc mặt lạnh như băng, chỉ nói một từ: “Cút.”
Đám phóng viên đang nhao nhao bỗng giật mình, không chỉ bởi vì giọng nói của Tống Thần Vũ mà còn là ánh mắt như dao cắt của anh.
Bọn họ mặc dù muốn lấy chút tin tức nhưng cũng quan tâm mạng sống của mình, không hiểu sao chỉ một ánh mắt liếc qua thôi đã khiến người ta run sợ, đôi mắt này giống như mắt của mãnh thú dọa nạt con mồi, làm nó phải cong đuôi bỏ chạy.
Mấy người đứng gần Tống Thần Vũ tự giác lùi lại ba bước, nhường đường cho anh đi.
Thế nhưng Tống Thần Vũ đi chưa được mấy bước thì có hai người đàn ông đi đến chặn đường của anh nói: “Tổng giám đốc Vũ, vợ anh cố tình đẩy phu nhân nhà chúng tôi nên tổng giám đốc đề nghị anh giao cô ta cho anh ấy.”
Mọi người lại được tiếp tục xem kịch, ai nấy đều bày ra bộ dạng háo hức, nhất là đám phóng viên, bọn họ không hỏi được hai nhân vật chính còn không thể đứng đây hóng chuyện sao.
Đỗ Lan Hương nghe lời nói của người đàn ông trước mặt cơ thể rét lạnh, tại sao hết người này đến người kia đều không tha cho cô? Rõ ràng cô còn chưa làm gì cơ mà.
Đỗ Lan Hương theo bản năng nhìn sang Tống Thần Vũ một cái, không biết người đàn ông này sẽ xử sự ra sao?
Đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên: “Mang đi đi.”
“Hả, tổng giám đốc Vũ vậy mà đồng ý giao vụ cho người khác sao?”
“Không giao thì thế nào, cô ta làm sai thì phải chịu tội, không biết tổng giám đốc Hoàng sẽ xử lý cô ta ra sao, tôi tò mò quá.”
Mặc kệ đám người xôn xao, hai người đàn ông được sự cho phép của Tống Thần Vũ tiến tới chỗ Đỗ Lan Hương, còn cô vì lời nói của anh mà sững người.
Người đàn ông này thế mà lại giao cô cho người khác.
Khi hai người