Dường như tiếng la của cô càng thêm kích thích anh hơn, Tống Thần Vũ tiếp tục đạp ga lao về phía trước như vũ bão cuồng nộ.
Đỗ Lan Hương gần như không chịu được tốc độ này, ôm chặt ngực mình, cắn răng chịu đựng.
Cũng không biết qua bao lâu, dường như đã phát tiết xong rồi Tống Thần Vũ mới chịu giảm tốc độ lại đi một cách bình thường.
Đỗ Lan Hương mặt mày tái mét đã không thể nói câu gì rồi, cô chỉ mong người đàn ông này đừng có nổi điên mà an toàn chạy về nhà thôi.
Trở lại thành phố Đỗ Lan Hương mới bình ổn lại tâm trạng, cô không muốn đôi co với Tống Thần Vũ, sợ anh lại nổi cơn thịnh nộ nên ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ mặc dù trong lòng rất muốn chửi anh ta một trận cho bõ tức.
Có điều muốn chửi cũng phải về nhà rồi chửi, nếu không cô không biết anh ta còn làm ra trò kinh khủng gì đâu, đúng là ngồi trên xe của trai đẹp phải trả giá đắt, cô hôm nay coi như đã lĩnh ngộ rồi, có chết cô cũng không muốn ngồi lên chiếc xe này thêm một lần nào nữa.
Đỗ Lan Hương đã đem chiếc xe này vào danh sách đen của mình, thế nhưng cô lại không biết được tương lai mình còn ngồi lên nó nhiều hơn mình tường.
Biết tin Đỗ Lan Hương được bảo lãnh ra ngoài Lý Kim Yến làm tới, thuê một đám người đóng giả làm người nhà của ba người đàn ông bị thương kia đến sở cảnh sát gây sự, Đỗ Lan Hương một lần nữa được mời đến sở cảnh sát làm việc nhưng người đến không phải là cô mà là trợ lý của Tống Thần Vũ.
Chỉ cần bỏ ra chút thời gian anh đã tra rõ ngọn ngành câu chuyện, cũng biết những người này ở đâu mà ra, cho nên đã cho trợ lý của mình trực tiếp mang bằng chứng qua đó.
Phía cảnh sát xem xét, thẩm vấn mấy người này thêm một lần nữa cuối cùng bọn họ mới chịu khai thật nhưng lại không khai tên của Lý Kim Yến ra, cảnh sát phạt bọn họ tội gây rối nơi công cộng, tạm giam mấy ngày rồi thả ra.
Kế hoạch thất bại Lý Kim Yến vô cùng tức giận cô ta gần như là phát điên, thế nhưng cũng không thể làm gì được nữa.
Lại nói những điều này Đỗ Lan Hương lại không hề hay biết, cô tiếp tục cố gắng thuyết phục Tạ Phi Phi, thời hạn mà Tống Thần Vũ cho cô chỉ còn có ba ngày, gấp rút như vậy một phút một giây cũng là quý giá.
Hôm nay Tạ Phi Phi lại đến trung tâm thương mại, bên cạnh còn có hai vệ sĩ đi theo, Đỗ Lan Hương chưa kịp tiếp cẩn đã bị hai người này đuổi đi.
Tạ Phi Phi nhìn thấy cô lại phớt lờ như chưa từng quen, đến một cửa hàng bán đồ trẻ em ở lầu tám cô lại căn dặn hai vệ sĩ: “Canh chừng cô ta đừng để cô ta vào đây làm phiền tôi.”
“Vâng, phu nhân.” Hai vệ sĩ đứng canh ngoài cửa.
Hai phút sau Đỗ Lan Hương cũng lên tới, khi cô muốn vào cửa hàng kia thì bị vệ sĩ chặn lại: “Cô không được phép vào, xin mời đi cho.”
“Tôi vào mua đồ cũng không được sao?” Đỗ Lan Hương giật giật khóe mắt, mấy người này là có ý gì, cứ hễ tiệm nào Tạ Phi Phi đi vào là cô không được vào sao?
Một vệ sĩ nghiêm túc nói: “Bên kia còn nhiều cửa hàng, phiền cô qua đó mua.”
“Nhưng tôi chỉ muốn vào đây, thế nào, các anh là vệ sĩ bảo vệ chủ cũng thôi đi còn cấm cản người khác không được vào chỗ này chỗ kia sao?” Đỗ Lan Hương trừng mắt với bọn họ.
“Đây là nhiệm vụ của chúng tôi.” Tên kia trả lời một câu cứng ngắc.
Đỗ Lan Hương trầm tư, nói thế nào đây cũng là vệ sĩ của Tạ Phi Phi cô không thể gây hấn với bọn họ được, đến lúc đó sợ là khó nói chuyện hơn.
Cho nên cô đành phải ngồi ở hàng ghế bên ngoài cửa hàng chờ đợi, không tin không có cơ hội tiếp cận Tạ Phi Phi.
Thế nhưng nguyên một buổi cô thật sự không có một cơ hội nào để tiếp xúc với mục tiêu, hai tên vệ sĩ kia canh chừng quá gắt gao, cứ như gà mẹ bảo vệ gà con không cho ai đến gần.
Mấy người mua sắm nhìn thấy tràng diện này