Đỗ Lan Hương ở bên kia thấy vậy cũng chạy theo vào, nhìn thấy cô Tạ Phi Phi không vui nói: “Sao cô lại ở đây?”
“Cô hỏi gì lạ thế, tôi cũng muốn xuống dưới nha.” Đỗ Lan Hương nhún vai nói, lại cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình.
Cô vừa quay sang phải lại đụng phải ánh mắt cùng nụ cười như có như không của hai người đàn ông, Đỗ Lan Hương nâng cao tinh thần cảnh giác, canh chừng bọn họ.
Tạ Phi Phi hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm, vừa thoát khỏi đám người kia lại bắt gặp Đỗ Lan Hương cô có chút không vui nói: “Muốn tôi nói với cô bao nhiêu lần nữa đây, Trịnh Lan Hương, cô đừng theo tôi nữa tôi sẽ không giúp cô đâu.”
Đỗ Lan Hương lại kéo Tạ Phi Phi qua một bên nói nhỏ: “Chuyện đó bỏ qua đi, tôi nói cô nghe hai người đàn ông này có vấn đề, cẩn thận một chút.”
“Cái gì?” Tạ Phi Phi không thể tin được, cô đưa mắt dò xét hai người họ nhưng bọn họ lại không để ý đến cô, một người nghịch điện thoại, một người để hai tay vào túi nhìn lên con số đang hiển thị, như thể đang mong thang máy mau xuống.
Tạ Phi Phi không nhận ra điều gì lại nói: “Cô nhầm rồi đó, tôi thấy bọn họ không có gì đáng nghi cả.”
Đỗ Lan Hương nghe vậy cũng chẳng nói thêm nữa, tính cảnh giác của cô gái này sao lại kém vậy chứ, cô ta có biết mình đang trong vòng nguy hiểm không, đám người trên kia đánh nhau cũng không biết còn đồng bọn hay không đâu.
Tháng máy nhảy đến số 6 thì đột nhiên lại rung lắc kịch liệt, thậm chí còn nghe rõ tiếng ròng rọc của thang máy kêu “kẽo kẹt”
“Chuyện, chuyện gì vậy?” Tạ Phi Phi bám vào thành thang máy hoảng sợ hỏi.
Đỗ Lan Hương cũng có chung một thắc mắc với Tạ Phi Phi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Không để cô nghĩ nhiều thì lại nghe một tiếng: “Rầm.”
Thang máy cũng dừng lại nhưng điện tắt lịm.
“A.” Đỗ Lan Hương nghe thấy tiếng rên nhỏ của người phụ nữ liền nghĩ ngay đến Tạ Phi Phi lập tức hỏi: “Tạ Phi Phi, cô không sao chứ?”
“Thang máy chấn động mạnh quá tôi bị té, bụng có chút đau, tôi sợ con tôi xảy ra chuyện.” Tạ Phi Phi ngồi bệt xuống dưới một tay ôm bụng một tay bám vào tay vịn trong thang máy.
“Để tôi xem xem.” Đỗ Lan Hương vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra bật đèn flash lên soi tới trên người Tạ Phi Phi.
Có ánh sáng của đèn chiếu cô nhìn thấy sắc mặt của Tạ Phi Phi có chút trắng bệch lại soi xuống bụng của cô ấy một chút, không có gì bất thường cũng không có máu chảy ra, cô thở phào một hơi nói: “Có lẽ bị động thai thôi, cô chờ một chút đi tôi gọi người tới cứu chúng ta, xem tình hình này thang máy bị hỏng rồi.”
Đỗ Lan Hương dứt lời liền đứng dậy bấm vào nút gọi khẩn cấp trong thang máy, lập tức có giọng nói của người phát ra: “Xin chào, đây là trung tâm hỗ trợ, bạn cần gì ạ?”
“Chúng tôi bị kẹt trong thang máy rồi, làm ơn đến giúp chúng tôi với.” Đỗ Lan Hương nhanh chóng nói.
“Xin quý khách hãy bình tĩnh, xin nói cho tôi biết cô kẹt ở tầng mấy, trong đó còn ai không?”
“Kẹt ở tầng 6, trong đấy có bốn người, tôi, hai người đàn ông và một phụ nữ mang thai, các cô nhanh một chút giúp tôi, cô ấy đang có nguy cơ động thai, phải nhanh chóng tới bệnh viện xem xét.” Đỗ Lan Hương lo lắng đáp lời cô nhân viên bên kia.
“Được rồi, chúng tôi đã nắm bắt thông tin, mọi người chờ một chút đội kỹ thuật sẽ nhanh chóng đến.” Nhân viên vừa nói vừa trấn an các cô.
Đỗ Lan Hương hơi sốt ruột hỏi: “Nhanh là bao lâu, tôi và hai người đàn ông có thể chờ nhưng phụ nữ mang thai không thể chờ đâu, cho nên các cô càng nhanh càng tốt.”
“Tôi biết rồi, nhanh nhất 10 phút.”
Đỗ Lan Hương không hỏi thêm nữa, báo người tới cứu xong cô lại ngồi xuống xem