- chị, chị định dọn ra ngoài sao ?
Nhược Giai nhìn thấy Thẩm Nhược Lệ kéo vali từ trên phòng xuống nên bước lại hỏi han.
- đây chẳng phải là điều mà mày mong muốn hay sao ? Tao thành toàn cho mày, cũng chúc mày có thể bách niên giai lão với hắn.
Nhược Giai còn chưa thực hiện được những gì mà mình đã học từ Ly Na thì Thẩm Nhược Lệ đã chịu rút lui trước.
Đây là điều nằm ngoài dự liệu, cũng là điều bất ngờ.
- chị rời khỏi đây rồi thì sẽ đi đâu ? Em muốn tìm chị thì phải đến đâu tìm.
Nhược Giai chẳng phải nên vui mừng vì tống cổ được ôn thần sao.
Nhưng biểu hiện của cô bây giờ là đang có vẻ không được vui.
- thế nào ? Giả vờ nhân từ, rộng lượng cho ai xem ?Mày đừng có nghĩ mày làm như vậy thì tao sẽ có thể bỏ qua cho việc mày đã lên giường với người đàn ông của tao.
Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu mà thôi, mày đợi mà xem !
Thẩm Nhược Lệ nhếch mép nở một nụ cười của kẻ chiến thắng.
- trước kia chị đối xử tệ bạc với tôi thế nào, tôi cũng đều bỏ qua, không tính toán với chị.
Nhưng bây giờ thì sẽ không ! Chị mà dám làm hại đến con của tôi và tôi thì chị chuẩn bị đi.
Thẩm Nhược Lệ cười to một cách khinh bỉ.
Đưa ngón tay chỉ vào mặt của Nhược Giai.
- dựa vào mày sao ? Trước kia tao có thể đạp trên đầu mày thì bây giờ cũng sẽ như thế.
Mày vĩnh viễn là kẻ quỳ dưới chân tao mà thôi.
Nhược Giai nắm lấy cánh tay của Thẩm Nhược Lệ.
Tay còn lại giơ lên giáng một bạt tai thật mạnh xuống mặt của Thẩm Nhược Lệ.
Thẩm Nhược Lệ không lường trước được bước đi này của Nhược Giai.
Càng không nghĩ đến Nhược Giai lại dám đánh mình.
- cái tát này tôi đánh thay cho sự khốn nạn của chị.
" chát " một bạt tai nữa đánh xuống bên mặt còn lại.
- cái tát này tôi đánh thay cho bản thân mình, bao năm qua tôi nhịn nhục chị không phải vì sợ chị mà là vì tôi tôn trọng chị.
Nhưng chị thì sao ? Chị hết lần này đến lần khác dồn tôi vào đường cùng.
Chị nghĩ Thẩm Nhược Giai này còn có thể bỏ qua cho chị nữa sao ? Nghĩ cũng đừng có nghĩ.
Thẩm Nhược Lệ tức giận, nhào đến nắm tóc của Nhược Giai.
Nhưng Nhược Giai đã được Ly Na tập luyện từ trước nên không do dự mà giơ chân đá văng Thẩm Nhược Lệ.
- từ giây phút chị sai người muốn gϊếŧ mẹ con tôi thì tôi đã không còn xem chị là chị gái của mình nữa.
Thẩm Nhược Lệ, chị nghe cho kỹ đây ! Chị dám sai người hại mẹ con tôi, tôi nhất định sẽ khiến chị cả đời hối hận.
Không tin thì thử đi !
Thẩm Nhược Lệ lòm còm bò dậy.
Đau đớn ôm bụng liếc nhìn Nhược Giai.
- vậy thì mày đợi xem, xem ai là người cười đến sau cùng.
Nỗi nhục hôm nay Thẩm Nhược Lệ tạm thời nuốt xuống bụng.
Kéo vali trong bộ dạng nhếch nhác, chảy máu miệng rời đi.
- cô như vậy mới ra dáng của một bà chủ chứ.
Giỏi lắm !
Thím Chu đứng phía sau bếp quan sát nãy giờ, không dám can thiệp vào chuyện của hai người họ.
Nhưng nếu như Nhược Giai đánh không lại thì bà vẫn sẽ ra trợ giúp.
- sau này con