"Mày là thằng nào, đừng xía vào chuyện giữa tao và bạn gái.
Cút đi, cẩn thận tao đánh mày gãy chân đấy."
"Bạn gái? Từ lúc nào vợ tao trở thành bạn gái mày vậy? Đứa nào sai mày tới đây? Ngoan ngoãn khai ra, nếu không tao cho mày vào tù ngồi bóc lịch cả đời." Từ Thiếu Bạch trừng mắt đầy đáng sợ, anh nghiến răng nghiến lợi, tay giữ chặt cô gái đang mê man trong vòng tay, hận chẳng thể lao đến đập cho tên khốn kiếp trước mặt một trận lên bờ xuống ruộng.
Linh cảm của anh cho hay, chắc chắn đang có kẻ dở trò với Diệp Chân Chân.
Cô tránh xa đàn ông như vậy thì lấy đâu ra chuyện có bạn trai?
Tên kia nghe xong tái mặt, hắn ta biết chọc nhầm người, định bỏ chạy thì Từ Thiếu Bạch nhanh chóng đặt Diệp Chân Chân ngồi xuống nền đất, tóm lấy đối phương.
Người đàn ông hung hăng bẻ tay hắn, dữ tợn nhìn chằm chằm, gân xanh chằng chịt trên trán, hốc mắt vằn lên những tia máu đỏ ngầu.
Từ Thiếu Bạch gầm gừ tra hỏi: "Khai mau, ai thuê mày đến đây? Động vào cô ấy có mục đích gì? Tao khuyên mày tốt nhất nên thành thật, chống cự với tao đều vô ích thôi." Động vào Diệp Chân Chân thì chẳng khác gì chọc tới Từ Thiếu Bạch, còn lâu anh mới bỏ qua cho kẻ lăm le ý đồ xấu đối với người con gái.
Giải quyết xong tên khốn mình bắt được, Từ Thiếu Bạch vội vàng đỡ Diệp Chân Chân dậy, liên tục đưa tay vỗ lên gương mặt với hai gò má đỏ ửng ấy: "Tiểu Lê, em ổn chứ? Có gặp vấn đề nghiêm trọng không? Anh mang em đến bác sĩ cho họ kiểm tra tình hình nhé." Cách lớp quần áo, anh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Diệp Chân Chân đang tăng vọt, cao như lửa thiêu đốt.
"Ưm…" Diệp Chân Chân há miệng thở dốc, gắng gượng hít lấy từng ngụm khí lạnh cho tỉnh táo, cô nàng lắc đầu liên tục, hơi thở thêm phần nặng nề.
Cả khoang miệng người con gái lúc bấy giờ đã hoàn toàn khô khốc, Diệp Chân Chân gần như mất sạch lý trí, cơn nóng bức xâm chiếm toàn bộ thân thể cô.
Cô nàng khó khăn bật ra mấy tiếng: "Giúp… giúp tôi…nóng… nóng quá…"
Từ Thiếu Bạch nhướng mày, ở trong giới kinh doanh lẫn showbiz nhiều năm như vậy, đương nhiên anh nhận ra tình trạng Diệp Chân Chân đang gặp phải là gì.
Cô bị người ta hạ thuốc rồi, người đàn ông bỗng dưng cảm thấy tự trách vì đúng lúc quan trọng thì rời khỏi Diệp Chân Chân, thừa cơ để kẻ khác ra tay.
Dám đụng vào người con gái Từ Thiếu Bạch yêu, anh nhất định xử lý đối phương ra bã.
Anh lay mạnh người Diệp Chân Chân, đỡ cô ra xe: "Em chịu đựng chút nữa, anh đưa em về nhà.
Tắm một lúc là ổn thôi." Điều chỉnh lại vị trí cho thoải mái, Từ Thiếu Bạch tức tốc đánh xe đưa người bên cạnh về ngôi nhà trước kia cả hai từng sinh sống.
Từ Thiếu Bạch thừa nhận rằng, bản thân anh có chút tham vọng, muốn giữ cô ở cạnh mình, không muốn để Diệp Chân Chân ở chỗ khác, lỡ như xảy ra chuyện chẳng lành.
Anh tự động viên, có lẽ Diệp Chân Chân sẽ bỏ qua cho anh thôi, bởi nhà cô hiện giờ chắc hẳn chỉ một mình, mọi thứ khá khó lường.
Khách sạn cô đang ở thì đầy rẫy phóng viên bao quanh lăm le săn ảnh, gây tiếng vang xấu cho Diệp Chân Chân.
Đưa cô lên phòng, Từ Thiếu Bạch hít một hơi thật sâu, cố hết sức trấn tĩnh mình trước cảnh xuân phơi phới trước mặt, thanh âm người đàn ông khàn khàn: "Em ngồi đây đợi chút, anh vào trong chuẩn bị nước cho em.
Tuy biết là không tốt nhưng em ráng tắm nước lạnh nhé, công dụng thuốc mới bớt được." Lời vừa dứt, ai kia chạy vọt vào bên trong nhà tắm, tiếng nước ào ào truyền tới ngay sau đó.
Tác dụng thuốc đối với Diệp Chân Chân càng mạnh hơn, hiện giờ cô nóng hệt như xung quanh tứ phía đang bị lửa rực vây lấy.
Thần trí chẳng còn chút nào, trong đầu Diệp Chân Chân lúc này chỉ còn một mảnh trắng xóa, mặt đỏ như quả gấc chín.
Đưa tay cởi áo xuống theo bản năng, cô không hề ý thức được bản thân đang rơi vào nguy hiểm.
Khoảnh khắc Từ Thiếu Bạch bước ra, thân trên của Diệp Chân Chân hầu hết lộ ra.
Cả người anh cứng đờ trong chốc lát, đưa tay day day thái dương, tự nhắc nhở bản thân đừng càn quấy nếu không muốn Diệp Chân Chân càng thêm hận mình.
Ngồi xuống bên cạnh cô, Từ Thiếu Bạch đỡ Diệp Chân Chân dậy, giọng nói dịu dàng ẩn chứa chút dục vọng: "Anh đưa em vào