"Cảm ơn hai vị, bài phỏng vấn của chúng ta kết thúc tại đây."
Cô phóng viên toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, thầm đưa tay vuốt ngực cảm tạ trời đất khi bản thân vừa thoát khỏi một kiếp.
Chứ cứ ở trong tình trạng căng thế như dây đàn chắc chết mất.
Diệp Chân Chân cùng trợ lý thu dọn đồ đạc trở về nhà thì Từ Thiếu Bạch từ đâu xuất hiện, vội vàng chặn cô lại: "Em rảnh không, cho phép anh mời em đi ăn nhé.
Giờ trời cũng muộn rồi, em là con gái về nhà một thân một mình rất nguy hiểm, để chút nữa anh lái xe đưa em về." Ánh mắt người đàn ông lộ rõ ra những tia hào hứng, mong đợi.
Hiếm lắm mới được gặp Diệp Chân Chân, đương nhiên anh cần nhân cơ hội này để được ở cạnh cô rồi.
Tuy nhiên, đối phương vô cùng phũ phàng, khoanh tay trước ngực, lườm nguýt Từ Thiếu Bạch: "Rất xin lỗi, riêng anh thì tôi không có thời gian đâu.
Anh đừng gắng gượng vô ích làm gì cho mệt, tôi nói rồi, dù anh có hái sao trên trời xuống cho tôi thì cũng vô dụng thôi.
Anh trai tôi còn đang đợi ở nhà, Từ tổng biết rõ mà." Dù trải qua khoảng thời gian khá dài nhưng đối với Từ Thiếu Bạch, Diệp Chân Chân vẫn vô cùng bài xích, đặc biệt giữ khoảng cách với đối phương dù anh ta nhiệt tình đến mức độ nào đi chăng nữa.
Chuyện trong quá khứ qua thì cứ để cho nó qua đi, cô chẳng hứng thú quan tâm, chỉ là đối với những hành vi Từ Thiếu Bạch từng gây ra, Diệp Chân Chân cực kỳ ác cảm, cô không muốn tái diễn lần nữa dù người đàn ông trước mặt liên tục thề thốt.
"Chân Chân, hơn một năm rồi em vẫn chưa thấy được tình cảm anh dành cho em sao?" Hai mắt Từ Thiếu Bạch vương nhẹ một tầng sương mỏng, bàn tay anh bất giác cuộn tròn thành nắm đấm, chua xót thốt ra từng chữ: "Anh thật sự đối với em là tình yêu, xin em đừng hoài nghi, cũng đừng tiếp tục đẩy anh ra xa nữa.
Theo đuổi em anh vẫn có quyền hạn này đúng chứ? Cho phép anh mời em đi ăn nhé." Dù nhớ cô đến phát điên, tuy nhiên Từ Thiếu Bạch chẳng dám làm gì, hoàn toàn tôn trọng ý kiến Diệp Chân Chân đưa ra, anh cũng đã thay đổi cách xưng hô, coi cái tên Lê Thanh Tuyết chìm dần vào quên lãng, bây giờ cô chỉ là Diệp Chân Chân thôi.
Nhưng suốt thời gian dài ấy, dù anh dùng mọi cách, thậm chí hèn mọn quỳ xuống cầu xin, Diệp Chân Chân cứ lạnh lùng như cũ, chả chút đoái hoài gì tới anh cả.
Lòng Từ Thiếu Bạch chằng chịt vết thương, nhiều lúc anh nhớ Diệp Chân Chân, chỉ muốn chạy tới gặp cô, ôm lấy người con gái ấy vào trong lòng, giải tỏa sự thống khổ bản thân chịu đựng gần chục năm trời.
Tuy nhiên, thái độ cô luôn hờ hững, anh sống chết thế nào đều mặc kệ, dù Từ Thiếu Bạch biết Diệp Chân Chân luôn cư xử với anh như vậy, nhưng trái tim anh từng giây từng phút đều quặn thắt.
Sự cố gắng nỗ lực anh bỏ ra vẫn chưa thể lay động được Diệp Chân Chân ư?
Hơn hết, Tần Bách Hoàn, ân nhân từng cứu mạng Diệp Chân Chân ngày ngày ở cạnh cô, Hạ Chi Quang thậm chí còn có được sự công nhận của Diệp Tri Nhân, chỉ cần cô đồng ý, hai người họ ngay lập tức ở bên nhau.
Chỉ còn Từ Thiếu Bạch mãi chơi vơi lạc lõng dù ở trước mặt Diệp Chân Chân, lúc nào anh cũng tỏ ra lạc quan.
Cô nàng hừ lạnh: "Khỏi, tôi chẳng có nhu cầu muốn nhìn, anh thích thì tự mang cho người khác giùm.
Nơi này nhiều phóng viên qua lại, tôi không thích lên hot search ngồi cùng với kẻ như Từ tổng.
Hơn thế nữa, mới chịu thiệt thòi chút thôi anh đã chả chịu nổi rồi à?" Diệp Chân Chân cười mỉa mai, thanh âm sắc bén vang lên.
Vậy trong quá khứ những chuyện Diệp Chân Chân trải qua được tính là cái gì đây?
Từ Thiếu Bạch thật sự khiến cô cảm thấy khinh bỉ.
"Không, anh không cảm thấy thiệt thòi, anh chỉ buồn khi em cứ đẩy anh ra xa thôi." Từ Thiếu Bạch xua xua tay phủ nhận, giọng nói ngập tràn vẻ u buồn: "Nếu như cả đời em chả thể cho anh thêm cơ hội, vậy thì Chân Chân à, phải làm sao để anh quên được em đây? Mỗi phút giây nhớ về em là mỗi lần anh chịu đựng sự tra tấn thống khổ."
Nói cho anh biết đi.
Anh nên làm như thế nào để quên?
Mặc