"Hả? Tôi chỉ đơn giản đến đây thâm cô thôi mà, cô nghĩ đi đâu xa thế?" Hạ Chi Quang khóe môi giật giật: "Tôi cũng là con người đó, cô làm ơn đơn giản hóa vấn đề thôi.
Thỉnh thoảng tôi phải dành chút thời gian cho bản thân mình chứ." Anh bất lực luôn, chắc hẳn Diệp Chân Chân cho rằng anh thuộc dạng người cao siêu, làm việc chẳng biết mệt mỏi.
Cô nàng đơ người ra luôn, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm Hạ Chi Quang như muốn nói không tài nào tin được.
Theo những gì Diệp Chân Chân nắm bắt về Hạ Chi Quang thì người đàn ông này bị mắc chứng cuồng công việc mức độ nặng đấy.
Làm gì có chuyện Hạ Chi Quang chạy đến tìm Diệp Chân Chân chỉ để tán gẫu.
Đối phương làm cô sợ nha.
Diệp Chân Chân cố gắng giữ bình tĩnh, lắp ba lắp bắp tiếp lời: "Thôi khỏi, anh cứ nói thử xem nào? Hay chuyện anh đang giữ trong lòng anh khó nói quá.
Anh gặp vấn đề gì thầm kín hả?" Cô nàng đưa tay che miệng, hàm ý xâu xa trong lời nói đều bị Hạ nhận ra, chính xác Diệp Chân Chân đang thăm dò anh.
"Nè cô!!!" Thanh âm vang lên gắt gỏng, Hạ Chi Quang bất lực triệt để: "Chẳng qua tôi lo tâm trạng cô không tốt vì xung quanh hiện giờ liên tục xảy ra chuyện thôi.
Cô nghĩ lệch lạc lắm rồi." Nhiều khi anh muốn bổ não Diệp Chân Chân ra nhồi hết những điều anh muốn nói vào bên trong.
Chứ cứ tiếp tục kiểu vậy chắc anh chưa kịp tỏ tình đã đột quỵ mất.
Đương nhiên, vấn đề kiện tụng giữa Thái Hy Tịnh cùng Diệp Chân Chân anh biết kha khá, trải qua nhiều đả kích như thế, anh hơi lo cho tinh thần cô nàng trước mặt dù bề ngoài Diệp Chân Chân vô cùng mạnh mẽ.
Anh thầm nghĩ, rốt cuộc bảy năm trước cô trải qua những gì chứ? Thái Hy Tịnh ác độc đến vậy à? Nguyên nhân vì đâu để cô ta chèn ép Diệp Chân Chân?
Bao nhiêu câu hỏi lần lượt xuất hiện trong đầu Hạ Chi Quang, tuy nhiên, anh chả tài nào giải đáp nổi.
Nghe xong, Diệp Chân Chân bĩu môi, kéo ghế ngồi xuống, thản nhiên nhún vai: "Tôi bảo với anh từ đầu rồi còn gì, mọi thứ với tôi đều vô cùng đơn giản.
Trước đây Thái Hy Tịnh khiến tôi rén thật, nhưng mà hiện tại, cô ta chẳng đủ bản lĩnh khiến tôi chịu ảnh hưởng.
Hơn nữa, tôi đang sống vô cùng tốt, Thái Hy Tịnh bóc lịch dài dài trong tù là tôi vô cùng mãn nguyện rồi." Hai tay cô phe phẩy trong không gian, trên mặt biểu thị rõ thái độ hờ hững.
Xời.
Giờ cô mới biết hóa ra con người Hạ Chi Quang lại lo lắng nhiều điều hơi bị thái quá như vậy.
Rõ ràng trước giờ đối phương vô cùng lãnh đạm với những chuyện diễn ra xung quanh mình, nhất là mấy drama, ăn dưa hóng chuyện trên mạng Hạ Chi Quang có lúc nào để tâm tới đâu.
Nhưng hôm nay chạy tới đây an ủi cô đúng thật hơi lạ đấy.
"Cô ổn thì tốt rồi." Hạ Chi Quang hơi cong môi, dịu dàng mở miệng: "Nhưng đúng như cô đoán, tôi có chuyện cần nói với cô."
Diệp Chân Chân giả bộ trầm trồ: "Ồ, nó là gì thế?" Cô biết ngay mà, kiểu gì cũng có vấn đề nên Hạ Chi Quang mới tìm cô.
Dáng vẻ người đàn ông bí hiểm quá, Diệp Chân Chân cảm thấy hơi tò mò về những lời tiếp theo Hạ Chi Quang sẽ nói.
Chẳng biết nó là gì mà khiến cho ảnh đế luôn trong bộ dạng sống chết mặc bay hao tâm tổn sức đến vậy?
"Cô nhớ giữ bình tĩnh." Hạ Chi Quang nhắc nhở, sau đó, anh hít một hơi thật sâu, thẳng thắn bày tỏ: "Tôi thích em, cho tôi cơ hội theo đuổi em được chứ?"
Lời vừa dứt, Diệp Chân Chân nghệch ra luôn, cô toàn thân đông cứng, dường như chẳng thể tin được vào chuyện vừa xảy ra.
Hạ Chi Quang hôm nay bị ai nhập à mà có thể nói với cô những lời như vậy? Hay anh ta sốt rồi? Đầu óc liệu còn tỉnh táo không đấy.
Diệp Chân Chân há hốc mồm, suýt thì ngã xuống đất, tim thiếu chút nữa rớt ra bên ngoài.
Chuyện gì vậy trời?
Hạ Chi Quang thích cô?
Đùa nhau chăng?
Rốt cuộc là sao, ai đó mau giải thích cho Diệp Chân Chân nghe với.
Hạ Chi Quang phì cười: "Chuyện này khó tin đến thế hả? Nhưng là thật đấy, tôi thích em.
Tôi nhất định đem đến cho em hạnh phúc từng đánh mất, nên em hãy cho tôi cơ hội để chứng