Tắm rửa rồi toàn thân lại rất thoải mái , Trình Vân thoải mái mặc vơ đại đầm ngủ màu hồng rồi chạy xuống lầu đã nhìn thấy hai người một trẻ một già đang ngồi nói chuyện với nhau
" Ăn cơm thôi , đói lắm rồi ''
Trình Vân cười cười híp đến cả mặc vội vàng xoa bụng kéo anh về phía bàn ăn , Trình Kiệt nhìn thấy vậy đằng sau liền nở nụ cười hiền từ
Vũ Thành nhẹ nhàng mặc nhiên ngồi xuống cũng không ngần ngại kéo cô ngồi lại gần mình , tự nhiên lấy chén cơm bàn của Trình Vân sang phía mình
Tự tay cầm miếng thịt sườn xé từng miếng nhỏ cho cô , từ trước đến này những thứ này anh đều không động tay đến một lần nhưng từ khi có Trình Vân bên cạnh lại liền trở nên chú đáo lạ thường
Trình Kiệt nhìn thấy hành động này của anh trong lòng liền vội đánh giá , thấy được Vũ Thành chăm sóc cho cô như vậy quả thật có phần đã yên tâm hơn tí nào ,
Cô thì đang hí hửng bởi sự sủng hạnh này của anh a ~ đồ ăn tuy ngon mà còn được anh như thế này làm cô có chút nức mày nức mũi tới nơi rồi
" Thành Thành , tuần sau đi họp phụ huynh cho em nhá ''
Anh không nói gì chỉ gật gật đầu rồi lại tập trung vào chia đồ ăn cho cô , chăm cô chẳng khác nào con nít lên ba vậy
Ăn thì cũng ăn xong , Trình Vân ôn hoà vui vẻ ngồi xem tin tức cùng anh và Trình Kiệt
Tất nhiên ba cái tin tức gì đó của hai người này xem cô không hứng thú đến rồi chỉ có thể nằm trong lòng anh rồi nghịch điện thoại
" Nha đầu thúi , chuyện học như thế nào rồi ''
Trình Kiệt rất chú ý đến việc học của cô , hồi bên Trung ông đã rất khổ sở để chỉ bảo khuyên răn nó đến trường , sao vài tháng cằn nhằn mới chịu đến trường , ông sợ ở đây được Vũ Thành cưng chiều quá mức rồi lại sanh hư
" Vẫn bình thường mà , con không trốn học đâu mà lo ''
Trình Vân tuỳ ý đáp Trình Kiệt , vốn dĩ đã không muốn trả lời đâu nhưng mà bị anh nhéo vào hông hết hồn
Trình Kiệt gật đầu thoả mãn , coi bộ nhóc này còn sợ Vũ Thành mà Vũ Thành không vì cưng chiều nó mà cho nghĩ học , ông cũng yên tâm hơn phần nào
" Em muốn đi ngủ ''
Trình Vân có chút buồn ngủ liền đã kéo tay anh đưa mình lên phòng ngủ vì cô hiểu Trình Kiệt sang Italy không đơn giản thăm cô mà còn có chuyện khác cần Vũ Thành giải quyết nên liền nhu mì muốn đi ngủ
" Người đợi ở đây , con đưa Vân Vân lên phòng ''
Vũ Thành mặc nhiên lại rất kính nể Trình Kiệt , nếu Vũ Khoan còn sống thì đáng lẽ sẽ bằng tuổi ông như bây giờ nhìn từ hình bóng này của ông làm anh lại nhớ đến Vũ Khoan
" Anh ... anh nhớ đến cha mình hả ''
Trình Vân nhìn thấy được trong ánh mắt của Vũ Thành giờ có chút nét bi thương gì đó nên cô bèn đoán ra , anh trước giờ không có gì có thể đả động đến cảm xúc ngoài người cha quá cố của anh
" Anh không sao , em cũng đừng lo ''
Anh vội thu lại cảm xúc bất giác lồ lộ rõ ràng ra , liền ôm nhẹ cô vào lòng như phần an ủi
" Anh đừng buồn nhé , có em nè rồi ông ấy anh cũng có thể xem như cha của mình ''
Trình Vân gần như rất hiểu chuyện nghiêm túc xoay người lại ôm lấy eo của anh , áp sát khuôn mặt kiều diễm của mình vào trong ngực ấm áp kia
Trình Vân biết được cảm xúc này của anh , hiểu được cảm xúc này của anh nên cô muốn một lần chia sẽ cùng anh
" Ngoan nhé , nay anh không ngủ cùng em ''
Trái tim liền trở nên ấm áp như có dòng nước nóng trải qua , anh ôm lấy eo nhỏ của cô hôn nhẹ lên môi của anh nhưng lần này thì Trình Vân lại đột nhiên đáp trả lại làm anh
có chút giật mình
" Anh cũng nhớ nghĩ ngơi sớm đừng uống rượu vào đêm nha ''
Trình Vân yêu chiều đáp trả lại nụ hôn đó của anh , hôn thôi mà có gì đâu làm khó được cô , huống hồ chi làm vậy rất có thể an ủi tâm hồn đang chút tổn thương kia đấy
Anh chờ đến khi Trình Vân đi vào giấc mới yên tâm rời khỏi phòng , rời khỏi phòng ánh mắt anh đã liền trở nên khác đi không còn là ánh mắt ôn nhu dịu dàng nữa mà đã trở nên sắc bén đi
" Đợi lâu rồi , Vân Vân vào giấc con mới yên tâm xuống ''
Anh tuỳ ý đáp rồi ngồi xuống đối diện với Trình Kiệt
" Không sao , thấy con đối xử tốt với con bé như vậy ông già đây cũng yên tâm phần nào ''
Ông quả quyết nhìn anh nở nụ cười nhẹ nhưng có phần như canh chừng điều gì đó
" Người yên tâm , Vân Vân là người phụ nữ của con con tự khắc biết bảo vệ ''
Vũ Thành cũng chẳng do dự mà đáp trả trông rất tự tin không lời nào không thật
" Hôm nay ta sang đây không chỉ vì thăm Vân Nhi mà ta còn muốn bàn giao cho con những thứ này ,
Thứ nhất đây là dấu ấn công ty Trình Gia , thứ hai là chuỗi hợp đồng kinh doanh xuyên việt của Trình Gia và cuối cùng là ta chỉ muốn con có thể giúp những người trong tệp tài liệu , có được cuộc sống an nhàn ''
Vũ Thành khó hiểu không biết Trình Kiệt ý này là như thế nào , con dấu kia là cả gia tài Trình Gia sao ông ấy có thể mạnh tay giao lại cho anh
" Ta biết con không muốn nhưng mà hơn 60 năm rồi ta đã gánh vác hơn 60 năm , nếu như không phải vì lời hứa với A Khoan ta đã từ bỏ lâu rồi ,
Vân Nhi là con gái duy nhất của ta , nó lấy được cậu được cậu bảo vệ như vậy , ta có chút cảm động nó là con gái ta không nỡ để nó gánh vác cả Trình Gia huống hồ chi ta biết nó cũng không muốn nên là mong con có thể suy nghĩ lời đề nghị này của ông già này ''
Những năm Vũ Khoan còn sống , Trình Gia có được như thế này đều là một tay Vũ Gia đã nâng đỡ cho ông từng ấy năm , ông rất cảm kích cũng rất hổ thẹn khi người anh em chí cốt bị hoạn ông lại vô dụng không làm được gì
" Được rồi , người không cần tự trách mình như vậy , con đồng ý nhưng người có đồng ý việc con xác nhập Trình Gia vào Vũ Gia không ''
Vũ Thành coi như hiểu được tâm ý của ông , coi như anh có thể làm gì đó cho Trình Kiệt , chắc cũng là điều Trình Vân cô ấy mong muốn
" Tất nhiên không , ta đã đồng ý đem hết trao cho con thì Vũ Thành con có quyền trong mọi quyết định nhưng ta chỉ yêu cầu con giữ lại Lý Gia Ân , còn lại con cứ xem mà giải quyết,
Tuy Lý Gia Ân chỉ là một trưởng phòng nhỏ phòng nhân sự nhưng quanh năm làm việc rất cận lực trung thành , năm nay hình như được 50 tuổi Rồi đi ''
Nhân tài thì cần phải giữ , còn vô dụng tất nhiên sa thải đi tránh làm cho công ty diều hâu không biết diều hâu , thiên nga càng lại chẳng biết là thiên nga
" Được , cảm ơn người đã tin tưởng giao Vân Vân và cả Trình Gia cho con ''
Trình Kiệt hài lòng nở nụ cười lớn , cuối cùng gánh nặng này được gỡ xuống vai rồi giờ lúc này mới cảm giác mãn nguyện phần nào , ông nghĩ Vũ Khoan trên trời nhìn thấy cậu con trai mà ông ấy yêu thương coi trọng như vàng như ngọc trưởng thành như này sẽ rất hạnh phúc mà an nghĩ nơi chín suối rồi
Ông bây giờ cũng đã có thể an yên hưởng thụ cuộc sống bình thường về sau rồi , cứ để mọi việc nặng nhọc não nề này cho lớp trẻ vậy , trẻ mà còn có sung khí còn có nhiệt huyết cuồng nhiệt liệt trải nghiệm
Ông già rồi , đầu hai thứ tóc rồi chỉ đợi chờ mà bồng cháu thôi ? Chứ nhỉ