Vũ Thành sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, quyết định cuối cùng anh sẽ không giấu điều gì nữa, nếu như cô đã muốn biết anh hà tất chi phải, nói ra rồi có khi cô và anh vạch trần được ranh giới, làm rõ vấn đề về mối quan hệ này
" Tôi với em chẳng qua là trên lời hứa, việc tôi đối xử với em tốt chẳng qua vì chữ tín, đúng sao một năm, em sẽ được tự do"
Anh lạnh giọng nói, vẻ mặt lạnh lùng, không để ý đến thần sắc của cô bây giờ đang rất hụt hẫng
" Con không tin, chú lừa con"
Trình Vân đầy vẻ kiên định sau khi nghe được câu trả lời lập tức chuyển sang thất vọng, không dám tin anh có thể mở ra những lời nói vô tình như thế với cô
" Nhìn tôi rất giống sao"
Một lần nữa lời nói vô cùng lạnh nhạt vang lên, anh kiên định trước việc này, trước sau vẫn như vậy, cô trưởng thành đủ sẽ hiểu ra được vấn đề, sớm hay muộn thì đó đều là sự thật
" Chú thật quá đáng, uổng công con đem lòng thích chú"
Ừ! Cô đã yêu anh nhưng anh không hề nhận ra thì một sau như một anh chỉ xem cô như đứa em gái, anh đối xử với cô vì lời hứa với Trình Kiệt, anh phũ phàng với cô như vậy sao, tại sao không chừa cho cô chút hy vọng nào
" Chúng ta không cùng thế giới "
Lời nói vững vàng như hàng rào kiên cố, mặc nhiên trái tim anh thắt lại khi nhìn thấy trên khuôn mặt yêu kiều xuất hiện dòng nước mắt. Là cô đang khóc sao, có phải anh đã nói những lời quá đáng
" Chú nhớ những lời hôm nay nói, con sẽ đem tình yêu này vứt cho chó"
Vừa dứt lời là những dòng nước mắt lăn dài trên má, cô ném chiếc gối xuống giường chạy ra khỏi phòng, cô yêu được thì cô có thể vứt được, nếu như ngày nào đó đem lòng yêu anh lại một lần nữa cô sẽ mang họ Vũ
Anh khi nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng, bản thân có thể cảm nhận được khi nhìn thấy cô khóc trái tim anh bắt đầu thắt lại, tận trong đáy lòng dân lên tràn cảm xúc mất mác, đau lòng
Hai mắt nhắm nghiền lại, cơn đau đầu càng dán chặt hơn nhưng so với nổi đau này vẫn không đau bằng chính anh đã làm tổn thương cô, một người con gái đơn thuần, thuần khiết
Nguyên cả buổi sáng cho đến buổi trưa cô chẳng buồn ra khỏi phòng, thân ảnh nằm dài trên chiếc giường hồng đầy thú bông, hai mắt to tròn bất chợt sưng lên vì khóc quá nhiều, sau trận khóc dài sướt mướt lòng cũng đã phơi đi phần đau lòng uất ức
Anh đã nói ra những lời vô tình như vậy không biết có từng nghĩ đến cảm xúc con người cô không, cô là con người cũng biết tổn thương chứ, mặc dù bề ngoài luôn thích nũng nịu, trẻ con nhưng cô vẫn luôn là một người hiểu chuyện, trái tim đã nhận thức được tình cảm ranh giới giữa nam và nữ
Cô yêu anh là thật? Cô không quan tâm đến tuổi tác?
Vậy còn anh thì sao! Anh nói rằng không cùng thế giới... Cô đã quá tự luyến với bản thân mình
Trình Vân được Dì Lâm một hai kéo xuống lầu ăn tối, cô là không muốn chạm mặt anh nhưng nghĩ lại sống trong Vũ Gia tận một năm, muốn hay không muốn vẫn phải chạm mặt nhau, thôi thì vô tình vượt qua nhau vậy
" Con ngồi đây"
Nếu như trước kia cô sẽ một mực ngồi gần anh, giờ đây lại một mực dọn ra xa, người hầu trong nhà thấy vậy lấy làm lạ nhưng không ai dám biểu hiện gì
" Dì Lâm, con ăn xong rồi dì dọn giúp con"
Cô ăn rất nhanh, uống hết ly sữa bên cạnh lau dọn sạch sẽ quay người rời đi, nhưng đi nửa đường đứng khựng lại quay đầu về phía sau nhìn Lâm Đào
" Dì tay con hết đau rồi, phiền dì gọi đến nhà trường hủy lịch nghỉ ngày mai"
Nói xong cô không đợi bà nói gì, nhấc chân nhanh đi lên lầu, bụng vì còn quá no nên đi ra ban công ngồi một