Tại nhà của Lưu Vịnh, không phải là bệnh viện đâu
Hoàn Kiệt đứng trước phòng khách, khoanh tay trước ngực, gương mặt khó hiểu nhìn con người không mời mà đến, đang nằm lăn lóc trên cái ghế dài của nhà anh "Túm cái váy lại là có chuyện gì mà cậu lại chạy qua nhà tớ vậy hả?"
Trần Tuấn nghe thấy Hoàn Kiệt nói vậy đành ngồi dậy cho đàn hoàn, nhìn Trần Tuấn như không ngủ cả đêm qua "Truyện là trưa hôm qua tớ hẹn Thanh Thanh đi ăn với tớ , mục đích chính là muốn tỏ tình với em ấy, nhưng mà khi em ấy đến, bộ váy màu đỏ và kiểu tóc đó tớ..."
"Bị con gái nhà người làm cho ngu muội rồi nói sang truyện khác đúng chứ?" Không để cho con người ngu si đó nói hết câu, Hoàn Kiệt sen vào mạch câu truyện
Trần Tuấn ủ rủ,gật đầu trong bất lực "um...Tớ đã hỏi thâm Lâm Tuyết hay gì một lời tỏ tình"
Hoàn Kiệt đưa hai tay lên trán, gương mặt bất lực nhìn Trần Tuấn "Cậu bị cái gì vậy hả? Sao lại hỏi thâm người con gái trước mặt em ấy?"
Trần Tuấn chỉ im lặng,nhìn vào hai tay của mình, Hoàn Kiệt vẫn tiếp tục hỏi "Vậy...Hàn Triều Thanh phản ứng như nào?"
Lúc này Trần Tuấn mới ngước mặt lên nhìn Hoàn Kiệt "Em ấy, nói tớ là đồ ngốc rồi bỏ về..." Trần Tuấn ủ rủ nói, mặt của anh buồn đi hẳn
"Cũng phải thôi!! Cậu thì làm sao mà hiểu được" bỏng trên cầu thang Lưu Vịnh vừa bước xuống vừa nói
"Cậu hiểu hết câu truyện chưa mà nói" Trần Tuấn không phục nói lại Lưu Vịnh
Lưu Vịnh thì không quan tâm câu nói của Trần Tuấn là mấy, một mạch đi lại chỗ Hoàn Kiệt, ôm anh từ phía sau, lười biến để cầm mình lên vai Hoàn Kiệt
"Sao anh không ngủ thêm đi Tiểu Vịnh?" Hoàn Kiệt cười cười đưa tay xoa đầu anh
Lưu Vịnh ngoan ngoãn nhắm mắt lại hưởng thụ "Anh không thích thức trễ" Nói đến đây Lưu Vịnh mở mắt ra nhìn Trần Tuấn chỉ bằng nữa con mắt *vì không có em kế bên nên anh không ngủ được, điều tại nó, sáng sớm đã bấm chuông khắp nhà* thâm tâm thì nghĩ vậy anh nào dám nói ra
"Được rồi!! Quay trở lại, tớ khuyên cậu...Đi tỏ tình với Hàn Triều Thanh đi" Hoàn Kiệt nghiêm nghị nhìn Trần Tuấn nói
"..." Trần Tuấn lại không trả lời mà im lặng chìm trong mạch suy nghỉ của mình
.........
Tại nhà chính, tất cả người làm đang tất bật dọn dẹp, trang trí căn nhà, mở tiệt mừng tuổi cho Hàn Triều Minh, Lê Trang đứng phía sau chỉ đạo cho bên trang trí
"Reng...Reng..." tiếng chuông điện thoại của Lê Trang vang lên dữ dội nhưng mà chủ của nó lại không nghe thấy gì, Luân Cẩm thấy thế liền đem máy đến cho Lê Trang
Bà đang ở phòng khách, chỉ chỉ, chỏ chỏ làm mọi thứ cho ân ý bà "À cái này để ở đây đi, còn..." vẫn chưa nói hết câu của mình, Lê Trang bị bà Cẩm cắt ngang lời
"Bà chủ có người gọi ạ..." Luân Cẩm cúi người xuống đứa máy cho Lê Trang
Lê Trang thấy vậy liền nhận lấy máy rồi nói "À được rồi, không cầm phải cúi người đâu bà Cẩm" Lê Trang thấy bà tuổi già sức yếu, nên nhắc nhở bà đừng làm những việt không cần thiết, Luân Cẩm nghe vậy đành gật dầu rồi lui vào
Lê Trang nhướng một bên chân mày khi nhìn vào số gọi đến, chần trừ một lúc bà mới bất máy "Alo"
[Bà chủ, cửa tiệm đó đóng cửa rồi..]
"CÁI GÌ?? TIỆM BÁNH Á??" Lê Trang hốt hoản, la lớn vào điện thoại
............
Cùng nhau đến với nơi mà các chương trước điều nói đến, là bệnh viện
Hai người họ vẫn giữa tư thế ôm đó, không thay đổi một chút nào cả, Hàn Triều Minh