Tiết trời ngày một trở nên lạnh hơn, trong chiếc áo bông tay dài màu kem, Thiên Di nhàn nhã vừa uống trà vừa xem tivi. Không hiểu sao hôm nay cô nổi hứng dậy rất sớm, mới năm giờ sáng mà cô đã xuống nhà.
Tách trà hoa cúc ấm nóng đã uống hết một nữa, món bánh ngọt ngon lành trên bàn cũng đã ăn gần hết. Sống như vầy thật tốt biết bao, cuộc sống là phải hưởng thụ.
Vào lúc sáng sớm như này thì tivi chẳng có gì thú vị, toàn là những bộ phim truyện dài cả trăm tập hay những chương trình thời sự buổi sớm.
Kí ức của Thiên Di chẳng có tiến triển gì mấy, quả thật có đôi lúc cô thấy căn bệnh này của mình thật là phiền phức. Hiện tại cô giống như một người từ quá khứ xuyên không đến tương lai vậy, Thiên Di dường như trở nên lạc hậu về nhiều thứ. Chính vì vậy hôm nay cô quyết định dậy sớm một hôm để dành cả ngày tìm hiểu dân tình thái thế.
Kênh thời sự phát rất nhiều những tin tức liên quan đến chính trị và nền kinh tế thế giới, thật sự có chút nhàm chán. Thông tin mà cô muốn tìm hiểu đến có lẽ là những mẫu thời trang mới nhất và đang được ưa chuộng nhất hiện nay. Đam mê thời trang được cô ấp ủ từ lúc còn đi học nhưng sau khi lấy chồng thì phải gác lại đam mê đó qua một bên, thật sự rất tiếc.
Sáu giờ sáng, Vĩ Phong với bộ vest đen gọn gàng bước xuống lầu, cà vạt đã được thắt ngay ngắn.
Tưởng chừng như Thiên Di vẫn còn ngủ như mọi hôm nhưng không, anh bắt gặp bóng lưng nhỏ nhắn của cô đang chăm chú xem những tin tức được phát trên tivi.
Nhớ lại vẻ mặt ngại ngùng nhưng kiên định của cô ở thư phòng, anh khẽ mỉm cười để lộ hàm răng trắng sáng. Nhưng nụ cười này lại thoáng qua nét chua xót, cô muốn tìm lại kí ức, cô muốn sống cuộc sống mình mong muốn và trong cuộc sống đó không có anh.
"Tối ngủ không ngon sao?" Anh đứng sau lưng cô, cất giọng.
Thiên Di hơi giật mình, cô quay đầu lại mỉm cười với anh. "Không, tối ngủ ngon lắm."
Hiếm khi cô nhìn thấy anh trong bộ dạng thế này, bình thường khi Thiên Di thức dậy thì anh đã đi làm mất rồi.
Vĩ Phong ngồi xuống cạnh cô, anh nhìn về phía màn hình tivi.
"Tập đoàn đá quý đứng đầu cả nước - Lục thị đang trong quá trình hướng đến thị trường quốc tế. Vị Tổng tài thành trẻ tuổi và thành công nhất - Lục Vĩ Phong đang có những bước tiến vô cùng mạnh mẽ nhằm hướng đến người tiêu dùng nhiều hơn..." Biên tập viên của bảng tin buổi sáng đưa tin.
Vĩ Phong nhếch môi, hoá ra là cô đang xem những tin này hay sao.
"Thiên Di." Bỗng nhiên anh gọi tên cô.
Cô hơi rùng mình, đây có lẽ là lần đầu tiên Vĩ Phong gọi cô bằng tên thật, lúc trước chỉ toàn kêu là "em" hoặc "cô" thôi.
"H...hả? Có chuyện gì?" Mới sáng sớm mà anh đã làm cô hoang mang rồi. Ánh mắt chăm chú nhìn Thiên Di là sao vậy chứ?
Vĩ Phong chậm rãi nói từng chữ một, có lẽ tối qua khi nhìn sang chỗ trống cạnh giường mình, anh đã suy nghĩ đến chuyện này.
"Hôm nay hãy dọn qua phòng tôi." Anh nói một cách nghiêm túc.
Thiên Di nghe rồi, nhưng cô không hiểu, không muốn hiểu. Vĩ Phong đang nói cái gì vậy chứ?
"Ý anh là...nhưng mà tại sao?" Thiên Di hỏi ngược lại anh.
"Không