Vĩ Phong múc một muỗng canh cá nếm thử, có sự giám sát của bếp trưởng chắc món ăn cũng sẽ không đến nỗi tệ.
Món canh thơm lừng được đưa đến miệng. Ơ nhưng mà có gì đó là lạ. Sao nó lại mặn thế này?
Thấy Vĩ Phong nếm thử, Thiên Di liền tươi cười nói với anh.
"Thế nào? Có ngon không? Tôi biết anh không thích đồ ngọt nên đặc biệt không bỏ một hạt đường nào cả." Ánh mắt sáng ngời của cô nhìn anh như đang muốn được khen vậy.
"Cũng không tệ." Anh cố giữ bộ mặt và thái độ bình tĩnh để tiếp tục thưởng thức.
"Tôi nếm thử xem sao." Cô cũng cầm muỗng định múc canh lên nếm thử, nói thật Thiên Di cũng có hơi hoài nghi về mùi vị của món ăn.
"Không cho, món này là em nấu cho tôi mà!" Vĩ Phong ngăn cô lại, kéo bát canh về phía mình. Anh lo rằng khi Thiên Di nếm thử sẽ cảm thấy tự ti về khả năng nấu nướng của mình. Người phụ nữ của Vĩ Phong sẽ luôn luôn hoàn hảo trong mắt anh nên anh không cho phép Thiên Di tự ti về bất kỳ điều gì.
Cho dù bát canh không được ngon nhưng do chính tay cô đã làm mà, phải ăn hết mới được. Nhưng mà...nó mặn thật sự!
Ăn hết bát canh này, không biết Vĩ Phong có bị lên huyết áp không đây?
[...]
Bữa ăn địa ngục được thiên thần nấu cho đã trôi qua một cách êm đẹp, trong lúc Thiên Di lên phòng thay quần áo ngủ thì Vĩ Phong đang ở dưới nhà bếp giáo huấn cho bọn họ một trận.
Anh dặn dò thật kĩ với bếp trưởng rằng tuyệt đối đừng để cô vào bếp thêm lần nào nữa. Mặc dù Vĩ Phong rất biết ơn tấm lòng của Thiên Di nhưng sau khi ăn hết bát canh thì đầu óc anh có hơi choáng váng.
Vị bếp trưởng ngơ mặt ra đó, rõ ràng ông đã quan sát kĩ càng trong lúc cô nấu nướng, vậy thì sai sót ở đâu ra?
[...]
Chiếc ghế sofa lại một lần nữa xuất hiện hình bóng của hai người. Hôm nay Thiên Di không xem hoạt hình nữa, cô đã đổi sang các chương trình khoa học để khỏi bị anh bắt bẻ.
Vĩ Phong đột nhiên mở lời nhắc về chuyện ban sáng anh đã nói.
"Tối nay dọn qua phòng tôi."
"Sao lại phải sang đó? Tôi cảm thấy phòng mình rất thoải mái." Thiên Di tưởng anh đang nói mông lung nên cũng chẳng tập trung trả lời.
"Vợ chồng thì phải sống chung." Vĩ Phong nhìn cô.
"Chẳng phải bây giờ vẫn đang sống chung nhà đó sao?" Cái thói thích trả treo của Thiên Di bao năm vẫn không bỏ được.
"Em dám cãi tôi sao?" Anh hơi cau mày.
"Không." Cô vẫn dửng dưng ăn snack một cách rất ngon lành.
Chờ đã, ai cho phép Thiên Di ăn vặt vào buổi đêm thế này.
Vĩ Phong như giận cá chém thớt, giật lấy gói snack từ tay cô. Anh đi lại phía thùng rác mà vứt vào.
Thiên Di hoang mang tới mức không kịp phản ứng, cô đi đến chỗ em snack thân yêu "an nghỉ" mà trong lòng tiếc rười rượi.
"Nè anh là gì vậy hả!" Cô nhăn nhó mặt mày, điệu bộ trông khá là giận.
"Tôi đã bảo là không được ăn vặt kia mà."
"Anh...anh...!" Thiên Di giận đến mức không nói thêm được lời nào, thế là cô đành hậm hực quay lại chiếc ghế sofa mà ngồi xem tivi.
Suốt cả buổi mặt cô cứ hầm hầm, cả hai ngồi cạnh nhưng chẳng nói với nhau một câu. Ai có thể nói rằng Thiên Di giận chuyện vặt vãnh nhưng đối với cô việc ăn vặt và snack khoai tây là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Sau khi