Theo đúng yêu cầu của Vĩ Phong, Thiên Di phải ngủ cùng anh mỗi tối. Đương nhiên là chỉ ngủ.
Bộ phim hoạt hình ưa thích đã xem hết, trái cây trên bàn cũng đã ăn sạch. Đôi mắt đã bắt đầu lim dim, cơn buồn ngủ đã ập đến nhưng Vĩ Phong vẫn ôm chặt cô trong lòng.
"Nè Vĩ Phong." Cô khẽ gọi.
Anh ngó xuống cô gái nhỏ đang nằm trong lòng mình mà đáp lời:
"Hửm?" Chất giọng trầm trầm.
"Tôi buồn ngủ."
"Vậy thì đi ngủ thôi."
Thế rồi cả hai cùng nhau lên phòng, ranh giới vẫn được phân định rõ ràng trên giường.
Thiên Di ngả lưng một cách mệt mỏi, cả ngày hôm nay cô đã chuẩn bị rất nhiều thứ nên bây giờ mệt lã cả người.
Nhưng có vẻ như chồng cô thì không cảm thấy mệt, hơi thở anh toả ra đều đều phía sau lưng cô. Rồi bỗng nhiên có một thứ gì đó dội lên phá hỏng đi sự đều đặn đó.
Anh choàng tay qua eo của cô, lúc đầu thì chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng dần dần giống như có một luồn điện từ tay anh chạy thẳng vào người cô.
Còn cảm giác đang dậy lên trong người anh...chính xác là dục vọng. Dục vọng muốn chiếm hữu lấy cô.
"Bỏ tay ra!" Thiên Di bảo.
Vĩ Phong khẽ cười, bỏ tay ra khỏi người cô.
Nhớ lại hình ảnh của Thiên Di lúc nãy, vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ. Làm sao anh có thể kiềm lòng nổi đây chứ? Huống hồ người đó lại là vợ của Vĩ Phong này. Không động vào thì thật có lỗi với bản thân. Một con sư tử lâu ngày không ăn thịt, cô lại nghĩ anh là một chú mèo con sao?
.........
An Nhiên bỗng nhiên bừng tỉnh. Cơn đau đầu và cảm giác lạnh đến thấu xương dồn đến cùng một lúc khiến cô thấy vô cùng choáng váng. Cuối cùng thì thuốc cũng đã hết tác dụng nhưng tác dụng phụ của nó để lại làm cho An Nhiên cảm thấy cả người như bị tê liệt.
Nhưng mà sao cô lại ở đây? Mọi khí ức hiện lên trong tâm trí cô như một thước phim quay nhanh.
Lý An Nhiên cô xém nữa là đã trao thân cho tên đáng ghét Văn Nguyên đó! Ôi không! Phải làm sao đây? Sao còn dám nhìn mặt tên đó nữa đây?
Nhưng mà bây giờ dẹp chuyện đó qua một bên, việc quan trọng bây giờ là làm sao có thể đứng dậy và rời khỏi đây ngay lập tức.
An Nhiên cố đứng dậy, những chuyện nhỏ như vầy sao có thể làm khó được cô cơ chứ!
Cả người và tay chân cô run cầm cập do nhiệt độ của nước, cứ chau đảo chau đảo rồi lại cố dùng sức đứng vững.
Nhấc một chân lên cố gắng bước ra khỏi bồn tắm và chuyện gì đến cũng sẽ đến. Chân còn lại không đủ sức để chịu lực cộng thêm sự trơn trượt của nước trong bồn làm cho cô bật ngửa ra sau.
Chính vào ngay lúc đó, cánh cửa phòng tắm tưởng chừng như khoá kín