Thiên Di phụ giúp việc bưng thức ăn ra bàn. Tiểu Loan nhìn dáng vẻ nữ tính dịu dàng của cô mà bấc giác rưng rưng nước mắt. Kể từ khi vụ tai nạn đó xảy ra, thiếu phu nhân như trở thành một con người khác, vừa ngang bướng lại vừa nghịch ngợm. Nhưng Tiểu Loan đâu biết được rằng đó mới chính là bản chất thật của Thiên Di. Không biết cô nên cảm thấy khó chịu hay thật sự vui mừng khi mình bị mất trí nhớ tạm thời đây.
"Để ở đây đã đẹp chưa?" Cô đặt đĩa thức ăn xuống bàn, miệng cười tươi hỏi.
"Phu nhân nên đặt nó dịch sang bên này một chút." Tiểu Loan cũng vui vẻ mà đáp lời.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn chờ Vĩ Phong về là bắt đầu nhập tiệc.
Trong lòng cô cảm thấy nôn nóng đến lạ. Thiên Di không nghĩ Vĩ Phong sẽ mừng quýnh cả lên hay cảm động đến phát khóc, chỉ cần nhìn thấy điệu cười nhàn nhạt và ánh mắt có chút ý cười của anh thôi là Thiên Di đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Xúc cảm này là gì đây?
Tiếng cửa cổng bên ngoài mở ra, chiếc Bugatti Veyron đã yên vị trong bãi đổ xe. Lục thiếu gia bộ dạng hơi uể oải, anh bước xuống xe, tay nới lỏng chiếc cà vạt đen trên cổ.
Anh mở cửa bước vào nhà, Thiên Di không có trong phòng khách nhưng thay vào đó phòng bếp lại thấp thoáng ánh đèn mờ mờ. Hôm nay sao Lục gia lại tắt đèn sớm thế nhỉ? Vĩ Phong còn chưa về cơ mà?
Anh bước xuống phòng khách, hình ảnh cô gái mặc một chiếc váy màu xanh ngọc dịu dàng đang ngồi quay lưng về phía anh. Nhìn dáng vẻ thì đó chắc chắn là Thiên Di, nhưng cô đang làm gì vậy?
Thiên Di nghe thấy tiếng động, cô quay người ra sao thì thấy Vĩ Phong đang đứng trơ ra đó. Thấy vậy cô liền nở một nụ cười thật tươi mà nói:
"Mừng anh về nhà, mấy hôm nay anh đã vất vả nhiều rồi. Mau lại đây ngồi xuống cùng tôi ăn bữa cơm."
Hình ảnh dịu dàng với ngữ khí và ngôn từ vô cùng ấm áp khiến cho người nào đó như được đổ một tràn mật ngọt xung quanh, vừa vui vẻ lại vừa hạnh phúc.
Nhưng...nụ cười này...dáng vẻ này...thật sự rất giống.
"Thanh Kì." Một cái tên bấc giác hiện lên trong tâm trí anh. Tối nay, Vĩ Phong đã vô tình bắt gặp được hình ảnh của cô gái mà anh yêu ngày nào. Vẫn xinh đẹp như vậy, nhìn thấy cô ấy, thời gian đối với Vĩ Phong vào khoảng khắc đó như ngưng đọng. Chính vì thế tâm trạng lúc nãy của anh mới tràn đầy sự mệt mỏi.
Nét mặt Vĩ Phong không hề thay đổi nhưng ánh mắt lại toát lên một vẻ gì đó mà không ai có thể nhìn thấy được.
"Toàn bộ những thứ này...là em chuẩn bị sao?" Anh hơi trầm giọng khi nhìn những món ăn, ly rượu trên bàn.
"Ừm...còn có mọi người giúp đỡ tôi." Thiên Di cười cười.
Vĩ Phong cởi áo khoác ngoài, đi về phía ghế rồi ngồi xuống. Sự cảm động khiến cho anh không còn chút biểu cảm nào trên gương mặt.
Nhưng dáng vẻ và thái độ này của anh lại vô tình khiến cho cô gái nào đó hiểu lầm rằng anh đang không được vui.
Buổi ăn không vui vẻ như Thiên Di tưởng, anh chẳng nói lời nào chỉ lẳng lặng dùng bữa.
"Anh có muốn uống chút rượu không?" Thiên Di hỏi.
"Ừm." Thanh âm nhàn nhạt cứ thế cất lên.
Cô nhẹ nhàng rót rượu vào ly, sắc đỏ sóng