"Cha nói gì vậy? Lúc ở Pháp con chẳng có mối quan hệ nam nữ nào cả." Cô đặt thìa xuống, hơi cúi đầu, miệng khẽ nói.
"Lý An Nhiên? Con mau nói sự thật cho cha mẹ biết!" Bà Lý hướng ánh mắt dò hỏi về phía cô.
"Đúng vậy! Con không dấu nổi ta đâu!"
"Con không dấu diếm hai người gì cả!"
Mắt cô đỏ hoe, cơn giận dữ và sự mệt mỏi ngày một tăng cao càng khiến cho cơ thể yếu ớt này thêm phần mệt mỏi.
An Nhiên không ăn nữa, cô lê đôi chân nặng trĩu của mình trở về phòng.
Lau đi những giọt nước đọng trên khoé mắt, An Nhiên không yếu đuối, chỉ là cô cảm thấy cuộc sống này quá nhiều áp lực. Gia đình vốn dĩ là nơi an ủi, vỗ về nhưng sao bây giờ An Nhiên lại thấy nó giống như một mê cung không lối thoát, càng đi càng thêm rối rắm, đau lòng.
Thẩm Tư Thành. Rốt cuộc anh là người thế nào? Anh đến từ đâu? Công việc của anh là gì? Anh có yêu cô không? Và tại sao cô lại yêu anh nhiều đến vậy?
Hàng trăm câu hỏi cứ liên tục hiện lên trong tâm trí của Lý An Nhiên. Càng nghĩ càng khiến cô thêm nhớ về anh.
"Rốt cuộc em hiểu được bao nhiêu về anh?" Cô cười nhạt, cứ thế mà ngồi bệch xuống sàn, thanh âm chua xót như toát ra từ tận sâu trong đáy lòng của cô.
.....
Sau khi kết thúc họp báo, Lục Vĩ Phong cùng với nhân viên của mình lại bắt đầu trở về với những công việc thường ngày nhưng hiệu suất phải tăng gấp đôi.
Hiện tại anh vẫn chưa biết tên Hứa Khải Hoàng đó có ý đồ gì nhưng chắc chắn đó sẽ là một âm mưu không hề đơn giản. Còn về phần lão Từ, lại là một động thái tĩnh lặng. Sự im lặng khiến cho Lục thị càng thêm phần cảnh giác.
.....
Tầng cao nhất của nhà hàng Y - Nơi có thể nhìn bao quát được toàn bộ khung cảnh.
Buổi trưa là thời gian yên ắn và vắng vẻ nhất. Những hàng xe nối đuôi nhau như buổi sáng hay sự tấp nập lúc về đêm đều khác hẳn.
Buổi gặp mặt của hai người. Một sáng, một tối.
Với tách trà trên tay, Vĩ Phong đang ngồi đó đợi một người. Thứ anh ghét nhất trên đời chính là sự chờ đợi nhưng với người này thì lại khác.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, mỗi phút mỗi giây đối với Lục tổng đều quý như vàng bạc...
Cửa mở.
Dáng người cao ráo, chiếc áo khoác đen trùm kín cả người trông chẳng hề phù hợp với sự sang trọng của nơi đây.
Người đó ngồi xuống, vẫn không tháo chiếc mũ đen của mình ra rồi cất giọng, một chất giọng trầm khàn.
"Xin lỗi Lục tổng, tôi đến trễ."
"Không sao, chuyện tôi nhờ cậu đã làm tới đâu rồi?" Anh hỏi.
Anh ta rút trong túi áo ra một xấp giấy, trong đó chứa đựng toàn bộ những thông tin mà mình điều tra được.
"Làm tốt lắm."
Rốt cuộc Vĩ Phong đang âm thầm làm điều