Phòng tổng giám đốc Lục thị.
Thư kí đến gõ cửa, khi có sự cho phép của anh, cô thư kí bước vào trên tay là một bó hoa đầy màu sắc rực rỡ.
"Lục tổng, vừa nãy có một cô gái nhờ tôi mang nó đến cho anh." Cô nói.
"Là ai?" Anh hỏi.
"Tôi có hỏi tên nhưng cô ấy chẳng đáp, cứ thế mà quay đi."
Vĩ Phong không nghĩ gì nhiều, chắc là bó hoa từ những vị đối tác đến chúc mừng. Nhưng sao không trực tiếp đến gặp mặt anh như bao người khác. Thông thường những người đến chúc mừng đều muốn được gặp tận mặt và trò chuyện với anh còn nếu không chắc chắn họ sẽ để lại tên công ty và kèm theo vài lời nhắn nhủ nhờ giúp đỡ. Chủ nhân của bó hoa này...có phần kì lạ.
"Cứ để ở đó." Anh đáp lời.
Cô thư kí gật đầu, đặt bó hoa xuống, cúi chào cung kính rồi bước ra ngoài.
Vĩ Phong hơi nghiêng nhẹ đầu mà thư giản, cả ngày hôm nay phải đối mặt với hàng loạt các câu hỏi của phóng viên và các công việc bận rộn khác. Nhưng đổi lại, thành công lần này dường như lớn hơn anh tưởng...và còn êm đềm hơn rất nhiều.
Anh bất giác hướng mắt về bó hoa xinh đẹp được đặt bên góc phòng. Màu sắc và những bông hoa được sắp xếp rất hài hoà, xem ra người tặng hoa rất có thành ý.
Nhìn vào những bông hoa tú cầu màu tím nhạt khiến lòng anh bỗng dưng nhớ về một người. Thanh Kì rất thích tú cầu, có một khoảng thời gian dài vì say đắm cô gái này mà Vĩ Phong đem lòng yêu luôn cả những bông hoa mà cô thích.
Ánh mắt nhìn bó hoa chứa đầy sự hoài niệm xen lẫn chút cảm giác đau lòng khó tả. Có một câu hỏi anh luôn tự đặt ra với bản thân rằng liệu mình có thể tự lừa dối bản thân đến bao giờ. Thật sự anh có yêu Lâm Thiên Di hay trái tim này vốn dĩ đã dành cho một người khác?
Vĩ Phong cười nhạt, lần này ánh mắt của anh lại nhìn về phía màn hình điện thoại - nơi có một dãy số dài và một dòng chữ thật ấm áp: Vợ.
Đúng vậy, anh không nên suy nghĩ về cô gái khác. Vợ của anh chính là Thiên Di kia mà. Không biết bây giờ cô đang làm gì. Từ nãy đến giờ Vĩ Phong vẫn đang chần chừ rằng có nên gọi cho cô hay không.
Do dự một hồi cuối cùng lựa chọn của anh vẫn chính là gọi, có lẽ bởi vì Vĩ Phong nhớ giọng nói của cô.
Một hồi chuông vang lên...
Thông thường Thiên Di nghe máy rất nhanh nhưng sau hôm nay có vẻ lâu hơn mọi ngày. Cô đang bận việc gì sao?
Chuông điện thoại đột nhiên tắt hẳn, cũng chẳng vang lên giọng nói của tổng đài. Một sự yên lặng kì lạ đến từ đầu dây bên kia.
"Alo." Vĩ Phong lên tiếng trước khi nhận thấy sự bất thường.
"Chào Vĩ Phong." Thanh âm ở đầu dây bên kia cất lên đầy ma mị.
Sắc mặt anh bỗng chốc thay đổi khi biết được chủ nhân của giọng nói ấy là ai.
Vĩ Phong đứng phắt dậy, giọng nói bộc lộ rõ sự tức giận.
"Khải Hoàng! Rốt cuộc cậu đã làm gì Thiên Di?"
Khải Hoàng nghe Vĩ Phong nói vậy, miệng cười khổ rồi đáp.
"Tôi nào dám làm gì Lục phu nhân, vì trước giờ chỉ có Lục thiếu gia mới có thể làm cô ấy đau lòng." Một câu nói như chứa đứng biết bao nhiêu cảm