"Nè nè đừng có động vào cái đó!" An Nhiên đột nhiên hét toáng lên khi Văn Nguyên tiến về một góc khuất gần tủ quần áo.
Tất nhiên ngồi lâu một chỗ rồi nhìn chằm chằm vào người mình thích sẽ dẫn đến sự xấu hổ nên Văn Nguyên quyết định đi lại vu vơ để giảm bớt sự ngượng ngùng nhưng không hiểu vì sao An Nhiên lại cuống lên như vậy.
"Cái khăn này sao? Bên trong là gì vậy?"
Do bản tính tò mò cộng với việc chân tay tái mái nên vừa dứt câu anh đã mở chiếc khăn màu trắng đó lên.
Và...cái gì không nên thấy rồi cũng sẽ phải thấy. Nào là quần áo được gom vội lại một chỗ và hàng chục thứ tạp nham khác phía sau chiếc khăn trắng tinh tươm ấy
"Aaaa Văn Nguyên!" Cô hét lớn tên anh, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Anh vội trùm chiếc khăn lớn về vị trí cũ, cố tẩy não bản thân rằng mình vẫn chưa thấy gì nhưng thật ra là thấy rất nhiều thứ không nên thấy...
"Ừm tôi xin lỗi."
Tưởng như đi một vòng trong phòng có thể xua đi sự ngượng ngùng nhưng bây giờ lại càng ngượng hơn.
.....
Tiếng gõ cửa truyền vào theo sau đó là giọng nói của Lý phu nhân.
"Mẹ vào được không?"
"Được ạ." Cô lên tiếng.
Cửa phòng mở ra, Lý phu nhân với gương mặt tràn đầy niềm vui bước vào trong trên tay là một đĩa hoa quả được gọt tỉa đẹp mắt.
"Ấy chà, lúc nãy nét mặt còn mệt mỏi ủ rũ mà bây giờ trông đã khá hơn nhiều rồi đó à." Bà nhìn An Nhiên với cặp mắt hài lòng sau đó lại tiếp tục nói. " Hai đứa có muốn dùng chút trái cây không?"
Văn Nguyên lễ phép đáp lời.
"Vâng, phu nhân cứ để đó đi ạ."
"Được rồi, mẹ ra ngoài đây, không làm phiền hai đứa trò chuyện nữa." Bà ấy cười hì hì, trước khi đi còn ngoáy đầu lại nhìn hai người bằng một cặp mắt đầy sự phấn khích.
Từ lúc Lý phu nhân bước vào, nét mặt của An Nhiên trở nên không mấy vui vẻ và đặc biệt còn né tránh ánh mắt của bà. Tất nhiên Văn Nguyên nhận thấy rõ điều đó.
"Sao vậy? Cãi nhau với mẹ à?" Anh ngồi xuống, hỏi.
An Nhiên chẳng có vẻ gì là muốn đề cập đến vấn đề ấy, cô hơi trầm giọng.
"Anh không cần biết."
Anh chau mày, nhìn vào sâu trong đáy mắt của cô gái với vẻ mặt phiền muộn ngay trước mặt mình rồi lại nhớ đến gương mặt bất cần, ngạo mạng và tự do vào những lần đầu Văn Nguyên gặp An Nhiên. Tất nhiên theo thời gian, con người ta đều có sự thay đổi. Nhưng tại sao Văn Nguyên lại cảm thấy không thể nào thích nghi được với bộ mặt hiện tại của cô.
"Ồ vậy à." Văn Nguyên lườm nhẹ An Nhiên, ánh mắt bỗng chốc nổi lên chút tà mị.
Anh chòm người sát lại phía cô, sát đến mức chỉ cần một chút cử động nhẹ là có thể chạm vào nhau. Giọng nói trầm trầm của anh nhè nhẹ cất lên, từng hơi thở ấm nóng khiến cô hơi rùng mình.
"Vậy nói cho tôi biết, tại sao em lại khóc?" Bàn tay Văn Nguyên chạm nhẹ vào khoé mắt đã sưng lên của cô.
Cô mở to mắt, dường như