Thiên Di tận hưởng bầu không khí trong lành ở đây. Bỗng nhiên cô nhớ ra một chuyện, cũng đã lâu rồi mình chưa đi mua sắm với An Nhiên, không biết dạo này cô ấy thế nào?
Thiên Di lấy điện thoại gọi cho bạn mình. Sau vài hồi chuông vang lên thì An Nhiên mới nhấc máy.
"Cậu đã khoẻ hơn chưa?" Thiên Di lo lắng hỏi thăm.
An Nhiên đáp bằng chất giọng đầy sự vui vẻ. "Đến bây giờ cậu mới nghĩ đến cô bạn đáng thương này cơ à?"
"Hôm qua mình bận nhiều việc nên không có thời gian..." Cô lấy một lý do, không thể nào nói thẳng ra là mình đã gặp Khải Hoàng và những chuyện sau đó nữa.
"Thôi được rồi không cần giải thích. Phụ nữ đã có chồng tất nhiên phải dành nhiều thời gian ở bên chồng chứ. Mình biết mà." An Nhiên giở giọng trêu chọc.
"Anh ta lớn rồi có thể tự lo cho mình, huống hồ đây chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi." Thiên Di giải thích.
"Biết đâu được anh ta là đang có tình cảm với cậu. Thiên Di nhà ta xinh đẹp như vậy mà." Cô cười cười.
"Cái con bé này! Nếu rành về chuyện tình cảm như vậy thì sao không tự mình đi lấy chồng đi, lúc nào cũng trêu chọc mình." Thiên Di cau có nhưng lại cảm thấy vô cùng thoải mái khi được trò chuyện với An Nhiên.
An Nhiên tặc lưỡi một cái, nói với giọng tiếc nuối. "Tiếc rằng người mình muốn cưới đã kết hôn mất rồi."
Thiên Di hơi ngạc nhiên trước câu nói vừa rồi, ngay lập tức cô hỏi lại.
"Cái gì? Cậu thích người ta từ khi nào sao mình lại chẳng biết gì hết?"
"Cũng khá lâu rồi." An Nhiên thở hắt ra.
Qua điện thoại, Thiên Di cảm nhận được nỗi buồn man mác đằng sau hơi thở đó.
"Đừng buồn, cậu hãy cứ nghĩ rằng người đó không xứng với một người hoàn hảo như Lý An Nhiên cậu đây..." Cô đang cố gắng tìm cách an ủi bạn mình.
Rồi bỗng nhiên An Nhiên lại cười lớn, ra vẻ khoái chí.
"Người mà mình thích chính là cậu đó, đồ ngốc!" Cô đã thành công trong việc trêu chọc cô bạn của mình.
"Cái cậu này!" Thiên Di thật muốn xuyên qua loa điện thoại mà cho An Nhiên một trận.
"Mình đùa chút thôi. Cậu gọi mình có chuyện gì không?" Vòng vo từ nãy đến giờ, cuối cùng An Nhiên cũng đã hỏi vào vấn đề chính.
"Mình muốn rủ cậu đi mua sắm." Cô đáp.
"OK, mười phút nữa Lý tiểu thư đây sẽ có mặt để đưa Lục thiếu phu nhân đến trung tâm mua sắm." An Nhiên đồng ý ngay lập tức. Hôm nay không phải đi làm, cô cũng đã quá chán nản với việc suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà.
Sau khi An Nhiên tắt máy, cô vẫn ngồi lại đó một lúc rồi bấc giác đôi môi khẽ cong lên. Có một người bạn tri kỉ thật tốt. Vào những lúc cô đơn lạc lõng thì luôn có một người cho ta mượn bờ vai để dựa vào. An