Thẩm Tư Thành rời căn chung cư cũ xập xệ, vẫn là chiếc nón lưỡi trai đen quen thuộc. Anh cúi gầm mặt bước đi trên con hẻm tối vắng người, hành tung lúc nào cũng thần thần bí bí.
Ở phía cuối của con hẻm, có một người diện một chiếc áo khoác đen, bịt kín mặt đứng chờ sẵn. Anh ta trông cũng bí hiểm không kém.
Thấy Thẩm Tư Thành tiến lại gần, người đàn ông thể hiện rõ sự mừng rỡ trong ánh mắt.
"Anh Thẩm! Cứu em!" Người đàn ông đó cất giọng, thanh âm thể hiện rõ sự cầu khẩn van xin.
Tư Thành cau mày, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
"Chuyện cậu gây ra, tốt nhất là đừng lôi người khác vào." Anh cất giọng, lời nói vang lên thật vô tình.
"Anh Thẩm! Em biết em sai rồi, anh làm ơn hãy cứu em. Nếu không...nếu không lão ta sẽ giết em mất!" Anh ta nói như sắp khóc, khoé mắt đỏ hoe, quỳ xuống dưới chân Tư Thành mà van xin.
Người này là một trong số những tay thuộc hạ của Từ Chính Khiêm, ông ta là kẻ vô cùng có thế lực trong thành phố ngầm ngầm. Người dám phản bội lão Từ chỉ có con đường chết.
"Đều do cậu mà ra."
Tư Thành trầm giọng, dùng chân hất mạnh khiến anh ta ngã ra đất.
Anh ta đã phạm phải một sai lầm rất lớn đó chính là bán thông tin của "giới" ra bên ngoài. Lão Từ đã phát hiện được và đang cho người bắt lấy tên phản bội. Anh chỉ vì một lần nghe lời dụ dỗ của một tổ chức khác mà tiết lộ bí mật về việc buôn bán của lão ra bên ngoài. Việc chết chỉ còn là vấn đề sớm muộn. Nhưng...
"Tính mạng của tôi...bây giờ không quan trọng. Nhưng còn gia đình tôi...đứa con gái chỉ mới được hai tuổi." Nói đến đây, nước mắt anh ta đã trực trào. Sớm biết mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này, tuyệt đối anh sẽ không dám làm như vậy.
Tư Thành nhìn anh ta, ánh mắt đã vơi đi phần nào sự lạnh lẽo. Thật ra Từ Chính Khiêm giao cho Tư Thành nhiệm vụ xử lí tên phản bội này. Và hôm nay anh đến đây để làm điều đó.
"Tôi hứa với cậu, gia đình cậu sẽ an toàn." Anh lại một lần nữa trầm giọng mang theo sự bảo đảm tuyệt đối.
Người đàn ông đang đứng trên bờ vực tuyệt vọng cuối cùng cũng đã nhìn thấy ánh sáng, anh ta âm thầm cảm kích lần cuối. Anh ta biết hôm nay Tư Thành đến đây để kết liễu mình, không phải đợi anh ra tay, người đàn ông đó rút từ trong người ra một khẩu súng có gắn sẵn ống giảm thanh.
Đoàng! Một âm thanh đủ cho hai người nghe thấy nhưng chỉ có một người là cảm nhận được sự đau đớn.
Tư Thành trầm mặt trong giây lát, nhìn thấy gương mặt mãn nguyện của người đàn ông này, anh bấc giác cảm thấy thâm tâm vơi đi phần nào sự gánh nặng.
Lời hứa với anh ta, nhất định