Cô ngồi xổm nửa người, ôm cậu nhóc mình vào lòng, hai mẹ con cười tươi như hoa, ấm áp như ánh mặt trời, Diệp Sâm nhìn mà trong lòng cũng cảm động theo.
Đôi mắt lạnh lùng bỗng trở nên mềm mại, như muốn mê đắm tất cả mọi người.
Thậm chí Diệp Sâm còn phát hiện, anh vô cùng khao khát, Trình An Nhã sẽ nói với anh một tiếng, chào, đây là con trai của anh.
Bọn họ và anh sẽ tạo ra một ngôi nhà.
Anh không hề bài xích, ngược lại còn rạo rực, vui sướng.
"Mày giải thích thế nào?" Ông Diệp giận dữ: "Chả trách, lần trước tao gặp đứa nhỏ này, vẻ mặt nó vô cùng khác lạ, còn gạt tao nói ba của nó là thầy giáo."
Nhìn thấy bức ảnh này, ông Diệp tự nhiên nhớ lại cuộc gặp mặt với Ninh Ninh lần trước, trong lòng càng giận.
Rõ ràng lúc đó thằng nhóc này đã lừa ông ta.
Lúc đó ông ta đã thấy lạ.
Sao trên đời lại có người giống người đến vậy.
Thằng nhóc kia cực kỳ giống Diệp Sâm.
Ông ta còn nghĩ là trùng hợp, nhưng không ngờ đây là âm mưu.
"Ba đã gặp thằng bé?" Diệp Sâm gằn giọng hỏi, ánh mắt nguy hiểm híp lại.
"Tao đang kêu mày giải thích về chuyện của đứa bé này?" Ông Diệp gằn giọng quát lên.
Người đàn ông này hùng bá cả đời, khi còn trẻ rất hung bạo, về già đã kiềm chế rất nhiều, nhưng dù vậy trên người ông ta vẫn toát lên khí thế khiến người ta sợ hãi.
Khi tức giận, ông ta còn đáng sợ hơn, như một con sư tử già mạnh mẽ.
Diệp Sâm thờ ơ, con ngươi lạnh lẽo càng lộ vẻ tao nhã, xẹt lên tia châm biếm nhanh đến mức không nhìn thấy, vô cùng lễ phép nói: "Ba, ba không vui sao? Đây là cháu trai cả của nhà họ Diệp đấy."
Nguyễn Thúy Ngọc trợn trừng mắt, lạnh lẽo nói: "Tam Thiếu gia, đứa bé này ít nhất cũng sáu, bảy tuổi, cậu giấu kỹ thật.
Cậu muốn làm gì? Nếu thật thì phải đường đường chính chính dẫn và nhà họ Diệp chứ.
Chúng tôi lại không làm gì nó, cậu gạt chúng tôi lâu như vậy là có âm mưu gì?"
Đứa nhỏ này cũng không nhỏ hơn Diệp Vũ Đồng con trai của cô ta.
Một Diệp Sâm đã khiến người ta đau đầu, bây giờ lại thêm một người nhà họ Diệp nữa, trong lòng Nguyễn Thúy Ngọc bực bội cỡ nào.
Cô ta không cho phép ai cản trở con đường của Diệp Vũ Đồng.
Diệp Sâm lạnh lùng mỉa mai: "Chuyện của tôi, cô có quyền gì quơ tay múa chân?"
Cũng không nhìn xem mình là ai.
Đừng nói là anh, ngay cả Diệp Vũ Đường cũng chưa chắc đã kính trọng cô ta.
Nếu không phải cô ta sinh được Diệp Vũ Đồng, nhà họ Diệp sẽ không bao giờ có chỗ cho cô ta.
Người phụ nữ này vừa cay nghiệt vừa ích kỷ.
Anh đã nhìn rõ từ lâu cô ta chỉ vì tài sản của nhà họ Diệp.
Ông ụ Diệp cũng biết, nhưng nể tình Diệp Vũ Đồng nên không tính toán với cô ta thôi.
"Cậu..." Nguyễn Thúy Ngọc đỏ mặt, xấu hổ đan xen, quay ngược lại xin ông Diệp làm chủ: "Ông à, ông nhìn cậu ta..."
"Cô câm miệng!" Ông Diệp cảnh cáo nhìn cô ta, ánh mắt nham hiểm, Nguyễn Thúy Ngọc không dám khóc lóc om sòm, oán hận trừng mắt nhìn Diệp Sâm, không dám nói thêm câu nào nữa.
"Diệp Sâm, mày lớn rồi, cánh cứng rồi phải không? Mày đã giấu đứa nhỏ này lâu như vậy, mày còn định giấu cả đời sao?" Ông cụ Diệp gằn giọng nói, trong con mắt vẩn đục lóe lên tia sắc bén "Mày định làm thế nào?"
Thật ra chuyện khiến ông cụ Diệp giận chính là Diệp Sâm giấu chuyện của Ninh Ninh.
Ông ta cũng không biết, Diệp Sâm cũng vừa mới biết chuyện này.
Ông ta là vì nghĩ Diệp Sâm cố ý giấu diếm ông ta mấy năm.
Mấy năm nay ông Diệp kiểm soát Diệp Sâm vô cùng hoàn mỹ, ít nhất ông ta cho là vậy.
Ông ta biết rõ tất cả hoạt động kinh doanh của MBS, cả công khai lẫn bí mật, ông ta đều nắm trong lòng bàn tay.
Thậm chí ông ta còn phái người đi điều tra đời tư của Diệp Sâm, luôn chú ý nhất cử nhất động của anh.
Ông ta sẽ không bao giờ để cho Diệp Sâm thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta.
Mà Diệp Sâm vẫn luôn biểu hiện lúc gần lúc xa.
Ngoài tính tình lạnh đãm ra, mấy năm nay Diệp Sâm rất nghe lời, ngoan ngoãn làm tốt vai trò con cờ của mình.
Như vậy mới có thể duy trì được vẻ hòa bình giả tạo đối với tình cảm ba con vặn vẹo của hai người.
Hơn nữa ông Diệp đã sắp đặt Vân Nhược Hi ở bên cạnh Diệp Sâm, dù anh không kìm chế được đời tư của mình, ông ta cũng rất yên tâm.
Nhưng hôm nay