"Chả trách!" Ninh Ninh mỉm cười, khó trách Diệp Sâm lại dám ngang nhiên xuất hiện ở bãi đậu xe, thì ra anh đã có ý định trừng trị Diệp Vũ Đường từ lâu rồi.
Diệp Sâm cười nhét miếng cánh gà vào trong miệng, sau đó nhướng mắt nói: "Chú nói này, gọi tiếng ba nghe nào?"
Ninh Ninh mím môi, chống cằm, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không được, cháu phải đợi mẹ cháu tỉnh lại, mẹ cho cháu gọi thì cháu gọi, mẹ không cho thì cháu sẽ không gọi."
Diệp Sâm vừa nghe, suýt chút nữa đã đứng bật dậy: "Cô ấy không thừa nhận, thì chú không phải là ba cháu?"
"Đương nhiên!" Ninh Ninh nói rất đương nhiên, lại còn nở nụ cười vô cùng tao nhã, nghiêm túc nói: "Cháu là do mẹ nuôi lớn, mong muốn của mẹ cũng là mong muốn của cháu.
Nếu mẹ không đồng ý, cháu không có ba cũng được!"
Ninh Ninh nói rất nghiêm túc, hoàn toàn không có ý nói đùa.
Tuy cậu rất thích Diệp tam thiếu, thích người ba này, nhưng nếu mẹ không vui, cậu không gặp ba cũng chẳng sao.
Lần này mẹ xảy ra chuyện, cậu bắt đắc dĩ mới tìm Diệp tam thiếu, còn về những chuyện khác chỉ có thể nói đợi sau này hãy nói.
Diệp Sâm cũng không giận, chỉ hơi mất mát.
Anh rất muốn nghe cậu nhóc gọi một tiếng ba, nhưng anh cũng hiểu được suy nghĩ của Ninh Ninh, bởi vì cậu là do một tay Trình An Nhã nuôi lớn.
Lúc cô mang thai cậu chỉ mới mười bảy tuổi, còn là học sinh.
Vừa đi học và nuôi con, cực khổ cỡ nào không cần nói cũng biết.
Anh quả thật không có tư cách nhận con trai nếu chưa được cô đồng ý.
"Quả nhiên mẹ là lớn nhất!"
"Nên như thế!"
Ninh Ninh cười cực kỳ đáng yêu.
Sau khi hai ba con ăn uống no nê, Ninh Ninh thấy hơi buồn ngủ.
Diệp tam thiếu đề nghị về biệt thự của anh, sáng mai cùng nhau đi bệnh viện.
Ninh Ninh đồng ý.
Diệp Sâm dẫn cậu về biệt thự Bách Vân Lộ.
Đây mới là nhà của anh.
Nhà tổ nhà họ Diệp kia, chẳng qua là nơi mỗi tuần anh đến dùng bữa một lần theo thông lệ mà thôi.
Đây là khu biệt thự mới xây, rất an ninh, trong này chủ yếu trồng hai loại cây là hoa gạo và hoa ngọc lan.
Hoa gạo đã qua mùa, học ngọc lan cũng tàn rồi.
Giữa những tán cây xen kẽ, có một bầu không khí yên bình và lãng mạn, hương ngọc lan vẫn còn phảng phất trong không khí.
Trong này chỉ xây bảy biệt thự, mỗi biệt thự đều có phong cách khác nhau.
Thiết kế sân vườn mang phong cách của những khu vườn Tô Châu Trung Quốc, cổ kính nhưng cũng kết hợp phong cách thời trang và cảm giác ba chiều của Châu Âu và Châu Mỹ.
Ở trong đó, dường như là sự hòa quyện của phong cách kiến trúc của hai thời đại khác nhau, cổ kính và hiện đại.
Rất đặc sắc.
Ninh Ninh đã từng đến đây một lần, ban ngày là một vẻ, ban đêm đèn đường đan chéo nhau, đèn đài phun nước bật sáng, ngoài ra còn có một số thiết kế ánh sáng khéo léo, đan chéo nhau.
Ban ngày trông có vẻ lãng mạn thanh lịch, ban đêm lại nhiều thêm một phần bí ẩn.
Nói thẳng ra, ban ngày nơi này như một thiếu nữ giàu có lãng mạn, ban đêm lại giống một quý phụ bí ẩn đeo mạng che mặt.
Ninh Ninh rất thích ngôi nhà của ba mình, môi trường ở đây rất hợp với ý cậu.
Sau khi đến đây vào lần trước, Ninh Ninh đã nghĩ việc mua một căn biệt thự ở đây cho mẹ và ông ngoại ở.
Sau đó cậu về kiểm tra thông tin thì mới biết, toàn bộ đã được bán hết rồi.
Ninh Ninh mơ màng muốn ngủ suốt dọc đường, sau khi xuống xe ngửi thấy mùi thơm của hoa ngọc lan trong không khí, cậu lập tức tỉnh táo tinh thần.
Diệp Sâm đỗ xe, hỏi: "Con thích nơi này?"
Ninh Ninh gật đầu: "Rất thích!"
Diệp Sâm hài lòng, xem ra ánh mắt của anh và con trai vẫn giống nhau.
Lúc đầu khi chọn biệt thự, anh đã xem bảy chỗ, cuối cùng mới chọn chỗ này, có thể khiến con trai hài lòng, rất tốt, rất không tệ!
Bài trí vô cùng xa hoa, bể bơi và phòng tập thể dục được trang bị đầy đủ, còn có một tủ rượu lớn trưng bày rượu vang đỏ và rượu trắng không biết tên nhìn là biết cực kỳ đắt tiền, sang trọng đến mức Ninh Ninh ngẩn người.
Ba ơi, ba cũng muốn hưởng thụ quá phải không?
Nội thất được thiết kế bởi người nổi tiếng, phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ từ trước tới nay của Diệp Sâm.
Đơn giản, hào phóng, cực