Bác sĩ Trần khâm phúc trước sự chịu đựng của cô.
Phần xương gãy buộc phải nối lại, sau khi hết thuốc tê, quả thật rất đau.
Thế mà cô lại có thể nhẫn nhịn không hét lên, nghị lực tốt vô cùng.
Rất nhiều người trưởng thành đều không chịu được cơn đau này.
Giống như Diệp Vũ Đường được đưa tới đây đêm qua.
Hai chân của anh ta gần như bị phế, nằm trong bãi đậu xe tối suốt thời gian dài, còn bị nhiễm vi khuẩn đành phải cắt cụt chân, bọn họ gần như bận rộn cả đêm.
Lúc mới đưa đến, người đàn ông kia kêu gào thảm thiết, khiến cả bệnh viện đều nghe thấy.
"Cô Trình, tình huống này rất bình thường..." Bác sĩ Trần giải thích đơn giản về tình trạng sức khỏe của Trình An Nhã, lại dặn thêm những việc cần chú ý khác, sau đó mới rời phòng bệnh.
Ba Trình ở bên cạnh mừng rơi nước mắt, lại cảm thấy mất mặt, thế là xoay người đi lau nước mắt, cảm ơn trời đất.
"Ba, Ninh Ninh đâu?" Bàn tay cầm chăn của Trình An Nhã khẽ run lên, hơi thở gần như ngừng lại, cô sợ nghe được tin tức sẽ khiến mình suy sụp, đôi mắt to đang giả vờ bình tĩnh.
Ba Trình đau lòng đỡ Trình An Nhã ngồi lên, khẽ vỗ vai cô nói: "Không có gì, con gái à, con làm rất tốt.
Ninh Ninh không sao, lát nữa thằng bé sẽ đến thăm con."
"Phù..." Trình An Nhã thở phào nhẹ nhõm, sức lực toàn thân như bị rút đi, trông rất yếu ớt.
Ba Trình lại đỡ cô nằm xuống, Trình An Nhã mở to hai mắt, nhìn lơ đãng lên trần nhà, như thể trên dó có mạng nhện.
"An Nhã, con sao thế? Đừng dọa ba!" Ba Trình lo lắng hỏi, lại nhịn không được vuốt tóc Trình An Nhã.
Một cô gái lành lặn lại bị đụng thành thế này khiến ba Trình không khỏi xót xa.
Trình An Nhã nắm tay ông, khẽ vỗ hai cái: "Ba, con không sao đâu.
Ba đừng lo chỉ là con suy nghĩ quá nhập tâm thôi!"
"Không sao thì tốt, không sao thì tốt!"
Ba Trình đi rót nước cho cô.
Trình An Nhã thu lại nụ cười trên môi, sa sầm mặt.
Diệp Vũ Đường lại dám lái xe đụng bọn họ?
Rốt cuộc thứ vô dụng nhà họ Diệp này muốn làm gì?
Lúc quay đầu nhìn lại, cô thấy rõ ràng Diệp Vũ Đường đang lái xe tới, trên mặt lộ ra vẻ hung ác, cô không nhìn lầm!
Cô chỉ nhục nhã anh ta trong phòng làm việc, giội cà phê lên người anh ta, anh ta có cần muốn mạng của cô không?
Chẳng lẽ anh ta nhìn thấy Ninh Ninh nên…
Tim cô đánh thót.
Nếu anh ta trở về nói lại thì thân phận của Ninh Ninh sẽ bị lộ ngay!
Trình An Nhã vừa nghĩ vậy, tim cô đánh thình thịch, trong đầu không ngừng xuất hiện cảnh tượng không may thế này.
Khuôn mặt tinh xảo kia của Diệp Sâm mang theo nụ cười nham hiểm, hờ hững xé cô thành hai, sau đó lại bình tĩnh cầm khăn tay lên lau.
Trình An Nhã khâm phục trí tưởng tượng phong phú của cô, cô cảm thấy với đầu óc đen tối của Diệp Sâm, tưởng tượng của cô là hoàn toàn bình thường.
Cửa phòng bệnh mở ra, Trình An Nhã còn nghĩ là ba Trình trở lại.
Cô quay đầu nhìn khuôn mặt trẻ con đáng yêu của Ninh Ninh.
Trên khuôn mặt trắng bệch của người phụ nữ ngập tràn vui vẻ và nhẹ nhõm.
Tuy biết cậu không sao, nhưng dù sao cũng phải nhìn tận mắt cô mới yên tâm được.
Trình An Nhã quên mất môi đôi môi khô khốc nứt nẻ của mình.
Cô cười kéo theo vết thương căng ra khiến cô phát ra tiếng kêu đau đớn khe khẽ.
"Mẹ!" Ninh Ninh hoảng hốt, vội bỏ bát canh cá xuống, lo lắng nhìn cô: "Mẹ à, mẹ đừng kích động, mẹ..."
"Không sao!" Trình An Nhã vỗ mặt con trai, một ngày không gặp, cô sợ đến run người.
Có lẽ cảnh tượng kia quá đáng sợ, trước khi cô ngất đi, ý nghĩ duy nhất của cô chỉ mong cho đứa con trai yêu quý của mình bình yên vô sự là được.
Bây giờ thấy cậu bé vẫn lành lặn, Trình An Nhã nghĩ mình bị thương cũng đáng giá: "Môi của mẹ hơi nứt, không đau lắm, lát nữa sẽ không sao."
Ninh Ninh cực kỳ đau lòng nhìn thật kỹ khuôn mặt ốm yếu của mẹ mình.
Trên mặt mẹ không còn tia máu, trong mắt hiện lên sự nhẫn nhịn, cố gắng tỏ ra không sao, nhưng cậu biết, chắc chắn lúc này mẹ cậu rất đau.
Bởi vì cậu nhìn thấy mồ hôi lạnh trên trán mẹ, trong mắt đều là sự chịu đựng.
Mẹ cậu là vậy, dù có đau đến đâu cũng không bao giờ để cậu phải lo lắng, giống như khi mẹ cậu làm nhân viên phục vụ trong nhà hàng, có