Sau đó thì sao?" Trình An Nhã nuốt nước bọt hỏi.
Tại sao lại không cắt chân?
"Bởi vì..."
Ninh Ninh còn chưa kịp nói, cửa phòng đã bật mở ra, Diệp Sâm rất tự nhiên đi vào phòng bệnh, người đàn ông dáng người cao thẳng, khuôn mặt điển trai, đôi mắt lạnh lùng phức tạp nhìn Trình An Nhã trên giường bệnh.
Trình An Nhã mở to hai mắt, ngây ngốc một hồi, nhìn Diệp Sâm, sau đó lại nhìn Ninh Ninh, hóa đá!
Ai có thể nói cho cô biết đây chỉ là giấc mơ không?
"Tôi vừa mới tỉnh lại, có lẽ còn hơi choáng váng.
Cục cưng, mẹ nghe nói người bệnh sẽ thường xuất hiện ảo giác đấy!" Trình An Nhã rất bình tĩnh nói, đầu óc trống rỗng, sấm sét giữa trời quang chẳng qua cũng vậy, đúng chứ?
Ninh Ninh im lặng.
Mẹ yêu dấu, đó là bệnh nhân tâm thần chứ?
"Mẹ, mẹ hãy bình tĩnh lại!" Giọng nói non nớt của Ninh Ninh mang theo ý cười.
"Cục cưng, mẹ có thể ngất không?" Trình An Nhã lẩm bẩm nói với Ninh Ninh nhưng lại nhìn Diệp Sâm.
Cô đang suy nghĩ lúc này mới ngất đi có phải quá muộn không?
Dù sao thân thể của cô vẫn còn rất yếu, bị sốc đến ngất là chuyện bình thường.
Ninh Ninh bĩu môi, cạn lời trước sự ngây thơ của mẹ.
Diệp Sâm sa sầm sắc mặt, trong đôi mắt đen láy hiệnlên cơn bão, anh khoanh tay trước ngực cười nửa miệng: "Cô Trình, cô cứ việc ngất đi, tôi sẽ ở đợi ở đây cho đến khi cô tỉnh lại lần nữa!"
Diệp Sâm gần như nghiến qua kẽ răng mấy chữ “tỉnh lại lần nữa”, nhất thời trong phòng bệnh như có tuyết rơi, lạnh thấu xương.
"Mẹ, con đi tìm ông ngoại, lát nữa con sẽ qua đây chơi với mẹ!" Ninh Ninh hôn lên má An Nhã, đôi mắt híp lại thành trăng lưỡi liềm, ngọt ngào khẽ nói: "Mẹ, ánh mắt của mẹ không tệ!"
Khuôn mặt tái nhợt của Trình An Nhã hơi đỏ lên, cô trừng mắt nhìn cậu, thằng nhãi này!
Ninh Ninh phất tay, xoay người nói: "Hai người tán gẫu đi!"
Ninh Ninh đóng cửa lại, vẻ mặt gian trá.
Nói thật, cậu cũng rất muốn rốt cuộc bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì.
Cậu rất tin tưởng thủ đoạn bức cung và bụng dạ đen tối của ba cậu.
Mẹ ruột yêu dấu của cậu chắc chắn không phải là đối thủ!
Nhưng…
Ghé tai trên khe cửa nghe lén lại hạ thấp phong cách của cậu.
Ninh Ninh nhét tai nghe lên tai, cười mê đắm lòng người.
Hai má non mềm ửng đỏ, đáng yêu chết đi được!
Cậu quang minh chính đại nghe trộm ha ha!
Cậu nhóc vừa rời đi, bầu không khí trong phòng bệnh trở nên hơi tế nhị.
Ánh mắt Diệp Sâm dán chặt vào mặt Trình An Nhã, vẻ mặt phức tạp, người phụ nữ chết tiệt này!
Trình An Nhã cụp nửa mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim nhưng lại không nhìn Diệp Sâm.
Tim đập như trống bỏi, bí mật được mình hết sức che giấu bị người khác phát hiện, quả thật không phải là chuyện vẻ vang gì.
"Cô Trình, cô không có gì muốn nói với tôi sao?" Diệp Sâm lạnh lùng hỏi.
Người lạnh lùng như anh, lúc này thấy thái độ rụt đầu rụt cổ của Trình An Nhã, hơi lạnh trong mắt như đóng băng.
Ngược lại anh muốn xem, đã đến nước này rồi cô còn muốn nói gì nữa.
"Có!" Trình An Nhã nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Diệp Sâm gật đầu, rất tốt.
Thái độ đáng khen, có thể giảm hình phạt.
Anh thật sự rất muốn biết rốt cuộc bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì?
"Nói đi!!" Giọng điệu của người đàn ông giống như đang ban ơn, thái độ đó khiến Trình An Nhã chỉ muốn đẩy anh ta xuống đất, sau đó giẫm lên mặt anh vài cái.
Nụ cười thường ngày lại trở lại trên mặt cô: "Tổng giám đốc Diệp, bác sĩ nói chân của tôi phải hai tháng nữa mới có thể đi lại được, cho nên...!Tôi phải xin nghỉ phép hai tháng!"
"Còn gì nữa?" Diệp Sâm gằn ra mấy chữ, giọng điệu nặng nề, chính xác thể hiện tâm trạng muốn xé xác cô ra ngay lúc này của anh, sau đó đi từng bước tới gần.
Mỗi bước đi đều như giẫm lên tim Trình An Nhã.
Diệp Sâm ngồi trên giường bệnh, cách cô không tới nửa bước.
Trình An Nhã vẫn tỏ vẻ bình thường nhưng trong lòng đã chào hỏi mười tám đời tổ tông của Diệp Vũ Đường.
Nếu không phải anh ta, có rơi đến bước đường cùng này không? Diệp Sâm cũng sẽ không phát hiện ra Ninh Ninh.
"Có thể nghỉ hưởng lương không?" Trình An Nhã nở nụ cười ham tiền hỏi.
Hai tháng, bao gồm tiền thưởng, tiền chuyên cần, mấy trăm triệu lận đó, mất thật đáng tiếc.
Hơn nữa, cô bị đụng xe nằm trên giường bệnh, vẫn là lỗi của Diệp Vũ Đường, cô cũng đâu có đòi bồi thường.
Mặt Diệp Sâm lạnh đến nỗi có