Diệp Tam thiếu bị cô chọc giận sôi người.
Cục cưng Ninh Ninh cũng cười phình bụng.
Cậu sờ mặt mình, im lặng một hồi.
Hình như cậu cũng có khuôn mặt mà mẹ cậu khinh bỉ.
"Trình An Nhã!" Diệp Sâm nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ đáng ghét này, miệng lưỡi sắc như kim độc.
Nói câu nào đau câu nấy.
Nhìn cô mà xem, rõ ràng khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ nhưng lại cố tỏ vẻ bình tĩnh thốt ra mấy câu chửi người kinh điển.
Cấu tạo bộ não của cô khác với người thường sao? Đệt!
Trình An Nhã đẩy đầu anh ra, hất cằm, bày ra bộ dạng tôi kiêu ngạo đấy, anh làm gì được tôi?
Diệp Tam thiếu giận quá hóa cười, lại thò đầu qua, nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt ghét bỏ: "Cô không thèm tôi, tôi cũng không thèm cô.
Bổn thiếu gia đây vẫn luôn tự tin với ánh mắt của mình, bảy năm trước cô mới bao nhiêu tuổi chứ?"
Ánh mắt ác ý dời xuống ngực cô, cong khóe môi: "Một cọng đậu cô ve khô, dù tôi có đói bụng ăn quàng, cũng không tìm đến cô."
Bàn về độc mồm độc miệng, Diệp Sâm chưa thua ai bao giờ.
Trình An Nhã nghiến răng.
Rất tốt, tốt nhất là anh lập tức khôi phục trí nhớ.
Để anh nhớ lại một chút, bảy năm trước, tỉ lệ cơ thể chuẩn hơn vàng.
Cũng để cho cậu chủ anh nhớ lại thú tính của mình.
Càng để anh nếm thử cảm giác bị ném tiền vào mặt sau khi làm xong oách cỡ nào?
"Tổng giám đốc Diệp, anh mắt anh rất cao.
Cọng đậu cô ve khô tôi không hợp mắt anh, cho nên anh có thể đừng hỏi nữa không?" Trình An Nhã mỉm cười: "Dù sao hai chúng đều chán ghét lẫn nhau, anh cứ xem như là đứa con từ trên trời rơi xuống đi, ok?"
Hai người đấu võ mồm, hơi thở xen lẫn trên người nhau.
Nhưng bọn họ lại không hề phát hiện, tư thế này, khiêu khích này lại khiến người khác mờ màng cỡ nào.
Ánh mắt Diệp Sâm sa sầm, hỏi không được kết quả anh không cam lòng.
Anh nóng lòng muốn biết, bảy năm trước bọn họ có từng yêu nhau không? Nếu không tại sao lại có con? Với tính cách của anh, nếu không phải là cô gái anh thích, anh sẽ không bao giờ để cô ta mang thai con anh.
Anh làm biện pháp phòng ngừa cực kỳ tốt.
Nếu không, con riêng của Diệp Sâm đã chạy đầy đường rồi.
"Cô Trình, có phải cô hiểu lầm gì tôi không?" Bằng không tại sao cô lại liều mạng cắn chặt không nói về đoạn trí nhớ này?
"Chúng ta không thân, tôi không hiểu lầm gì anh.
Nếu anh không rời khỏi người tôi nữa, sợ là tôi sẽ hiểu lầm anh đấy!" Trình An Nhã cười nhạt nói.
"Tôi muốn biết bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngại quá, tôi không thể trả lời!"
Diệp Sâm u ám cong môi, sắc mặt nham hiểm, ép cung thời gian dài khiến sự nhẫn nại của anh vơi đi không ít: "Có phải cô đã gây ra tội tày trời nên sợ người ta biết?"
Trình An Nhã hít sâu một hơi, tim nhảy lên, cô quên mất người đàn ông này nhạy cảm thông minh cỡ nào, chết tiệt, nếu lại bị anh ta ép cung, cô sẽ phát điên mất: "Tôi nói này, có phải anh bị đụng xe mất trí nhớ không?"
Cô lập tức thay đổi đề tài, Diệp Sâm không hiểu ý, gật đầu: "Đúng vậy!"
Trình An Nhã hiểu ý gật đầu, tỏ vẻ mình biết rõ, cô thoáng dừng lại nở nụ cười rất tiêu chuẩn, rất thành thật đề nghị: "Tôi thấy trên ti vi và trong tiểu thuyết đều nói như thế này.
Bình thường nam chính bị tai nạn mất trí nhớ gì đấy, phần nhiều trong đầu có máu bầm.
Sau đó, bị người ta đánh vài cái, bỗng dưng tỉnh lại.
Tổng giám đốc Diệp, tôi thấy hay là thế này, anh ra ngoài tìm đại một người, bảo anh ta dùng ông tuýp đánh lên đầu anh một cái, nói không chừng máu bầm trong đầu anh sẽ tan ra, anh sẽ nhớ lại thì sao?"
Gương mặt Diệp Sâm thoắt đen như đít nồi, tức cành hông.
Nắm đấm rục rà rục rịch, anh đúng là muốn đập nát gương mặt đang tươi cười rạng rỡ khiến người ta muốn chói mắt kia.
Cầm ống tuýp đập anh một trận, uổng cho cô cũng nói ra được những lời này, đánh như vậy anh còn mạng sao?
"Trước lúc đó, tôi sẽ bổ đầu cô ra!" Diệp tam thiếu nghiến răng nghiến lợi nói.
"Anh quá bạo lực.
Không có óc hài hước gì cả.
Tôi chỉ đùa thôi mà! Tôi nói này, tại sao anh cứ cố tình muốn biết bảy năm trước xảy ra chuyện gì vậy?" Trình An Nhã rất tò mò.
Diệp Sâm căng thẳng, ánh mắt lóe lên, tránh cái nhìn của Trình An Nhã.
Anh hơi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt long lang của cô.
Nếu nhìn như vậy sẽ nhịn không được thốt lên hỏi, có phải cô đã từng yêu anh không?
Kể từ khi biết Ninh Ninh là con trai mình, Diệp Sâm vẫn luôn mắc nghẹn ở cổ họng câu hỏi này.
Nhiều lần cố gắng muốn thốt ra nhưng lại bị anh gắt gao đè xuống.
Nhất là Ninh Ninh đã nói, Trình An Nhã có nói bọn họ từng yêu nhau, bởi vì anh xảy ra tai nạn nên cô mới ra nước ngoài.
Rất nhiều chuyện, đều trùng hợp như vậy.
124~125(2)
Diệp Sâm không thể không liên tưởng thế này, liên tưởng tới bảy năm trước, có phải bọn họ là một đôi tình nhân không?
Anh rất cố chấp về vấn đề này.
Nhưng anh lại không muốn để Trình An Nhã nhìn ra, vòng vo ép cung, nhưng lại không có kết quả, Diệp Sâm rất muốn nguyền rủa!
Còn tại sao anh lại chấp nhất như vậy, trước giờ Diệp tam thiếu chưa từng nghĩ đến.
Trình An Nhã thấy Diệp Sâm lảng tránh ánh mắt của mình, rất tò mò, nói chuyện gần như vậy đúng là không thích hợp, ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô.
Cô không hiểu tại sao anh lại đi theo còn đường dịu dàng thế này?
Hơn nữa, tổng giám đốc Diệp à, anh có dịu dàng thế nào thì bề ngoài của anh cũng nhìn không giống hết, ok?
Cô lại không trêu đùa anh!
"Này, không nói chuyện thì đứng lên!" Trình An Nhã đẩy vai anh: "Anh nặng hơn trăm cân mà đè lên người tôi, anh nghĩ anh là cục cưng của nhà tôi à?"
Diệp Sâm thật muốn đánh cô.
Anh có đè lên người cô đâu.
Không phải anh đang chống người sao? Mịa nó chứ!
Diệp Sâm nắm lấy tay cô, đè cô xuống giường, tức như điên.
Dù có là thánh nhân cũng bị người phụ nữ này chọc tức chết.
Nếu cô nói anh đè cô, vậy anh dứt khoát làm cho đúng tội.
Diệp Sâm dời người, đè mạnh lên người cô, nghiến răng nói: "Tôi không đè cô thì làm sao có Ninh Ninh? Cũng đâu có đè hỏng người cô!"
Gương mặt Trình An Nhã đỏ lựng.
Đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.
Tư thế của hai người đã đủ mập mờ rồi, lúc này lại càng mập mờ hơn.
Nửa người trên dán chặt vào nhau, không chỗ hở.
Lòng ngực cứng rắn của anh đè lên chỗ mềm mại của cô, dường như còn chưa cam lòng, anh vòng tay qua hông cô, ôm chặt vào lòng.
Dù cô có tránh chỗ nào, khắp nơi đều là hơi thở của anh, như hình với bóng.
Nhất là trong miệng anh còn phun ra những lời nói không sạch sẽ, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến những hình ảnh không thích hợp với trẻ nhỏ.
"Anh..." Trình An Nhã phục sát đất.
Được rồi, Diệp Tam thiếu, bàn về vô liêm sỉ tôi thua anh!
"Ninh Ninh nói..." Diệp Sâm nhìn cô, kéo dài âm cuối, bỗng dùng sức, cơ thể hai người vốn đã dán chặt nhau, lúc này lại càng dính sát hơn.
Anh cũng cảm nhận được hai luồng mềm mại, đẫy đà trước ngực.
Cảm giác rất dễ chịu.
Có thể vừa hưởng thụ, vừa ép cung.
Chủ ý tốt cỡ nào: "Cô nói với thằng bé, bảy năm trước ba mẹ nó rất yêu nhau, nhưng ba nó xảy ra tai nạn xe cộ chết rồi, cô vì đau lòng quá độ ra nước ngoài, mới phát hiện có nó, đúng không?"
Con ngươi Trình An Nhã mở to, cô thoáng ngây ra, hoảng hốt.
Anh đang nói gì vậy?
Trong mắt Diệp Sâm phản ứng của cô chẳng khác gì chột dạ.
Thì ra là thật sao?
Diệp Sâm vừa nghĩ tới khả năng này, cơn giận cành hông do cô gây ra bỗng tản đi hết, ánh mắt trời soi sáng khắp nơi.
Đệt!
Ninh Ninh, con là tên phản bội!
Uổng cho cô thương yêu chiều chuộng cậu bảy năm thế mà chỉ vì người ba biến thái xuất hiện chưa đến một ngày nó lại bán đứng cô.
Ninh Ninh, mẹ hận con a a a!
Ninh Ninh đang ở hành lang đáng yêu hắt xì một cái!
"Có phải không?" Diệp Sâm ép hỏi, anh không cho phép cô giả ngu.
Trình An Nhã khóc không ra nước mắt.
Nhìn gương mặt xán lạn kia của anh.
Anh tự kỷ như vậy, nếu tôi nói không, anh có xé xác tôi không?
Thật đúng, cưỡi hổ khó xuống.
Nếu biết trước, mình đã bịa ra một câu chuyện mới mẻ hơn sao cứ một mực bịa ra tai nạn xe cộ làm gì?
Trình An Nhã biết vậy chẳng làm.
"Tôi quên rồi!" Cả hai đáp án đều không có lợi cho cô.
Trình An Nhã dứt khoát chọn phương án còn lại, an toàn hơn.
Ai ngờ Diệp tam thiếu cong khóe môi, Trình An Nhã sởn tóc gáy.
Một người quanh năm suốt tháng mặt như đóng băng lúc này bỗng cười, hiệu quả kia đúng là