“Anh nghĩ tôi dám không?” Trình An Nhã khiêu khích, “Con trai là do tôi sinh ra nuôi lớn, chuyện gì nó cũng đều nghĩ cho tôi, tôi không cho nó nhận anh, nó dám không nghe lời sao!”
Diệp Sâm giận tím mặt quay đầu cười lạnh nói: "Chậc, cô cũng không biết xấu hổ mà nói à, chuyện gì cũng nghĩ cho cô, cô làm mẹ kiểu gì? Đứa bé nhỏ như vậy đã biết nấu cơm, hơn nữa còn nấu rất giỏi?"
Cuối cùng họ ngủ muộn, hôm nay định dậy muộn chút, nhưng sáng sớm đã bị con trai vật dậy chở đi chợ mua cá, vì Ninh Ninh nói ở siêu thị không tươi, lúc ấy siêu thị cũng chưa mở.
Diệp Sâm lái xe chở cậu bé đến tận chợ, lúc đầu Diệp Sâm còn lơ mơ nhưng thấy con trai mình thành thạo chọn cá, mặc cả, tư thế và khả năng mặc cả của cậu bé khiến mấy cô ở chợ cũng phải nể phục.
Anh vô tội nhất, nghĩ mà xem,một người đàn ông ăn mặc bảnh bao, đẹp trai, thoạt nhìn đã biết kiểu đàn ông không bao giờ đặt chân ra chợ, đi theo sau một đứa nhóc, không làm gì cả, chỉ nhìn cậu bé chọn cá mặc cả suốt quãng đường, khiến các cô ở chợ nhìn anh chỉ chỉ trỏ trỏ.
Bảo đảm nói anh ngược đãi trẻ con hay gì đó, mới sáng sớm đã làm anh xấu hổ như vậy.
Ninh Ninh nói rằng cậu bé đã học được điều này từ khi còn rất nhỏ, người nói vô tình, người nghe để ý, anh có thể tưởng tượng được cuộc sống của mẹ con họ ngày xưa như thế nào.
Về đến nhà còn càng sốc hơn.
Sau khi vào bếp, tay chân thoăn thoắt, động tác chuẩn mực, không chỉ nấu canh cá mà còn làm hai phần đồ ăn sáng khiến anh ngẩn người.
Anh sống với mẹ từ nhỏ, nhưng mẹ anh rất thương anh và không để anh làm việc nhà, cùng lắm là quét nhà, khi đó nhà anh cũng rất nghèo, mẹ và con trai sống ở khu nhà nghèo, đến năm mười tuổi về nhà họ Diệp còn chưa biết nấu ăn.
Cậu bé này không chỉ biết nấu mà tay nghề còn rất tuyệt vời!
Ninh Ninh nói một năm nay việc nhà đều do cậu làm, khiến Diệp tam thiếu buồn bực mắng Trình An Nhã đến hộc máu.
Nghĩ bằng ngón chân cũng biết bữa trưa mà họ thường ăn là do ai làm!
Đúng là cực phẩm, hai người lớn, còn là ba mẹ, không chăm lo cho con cái, ngày ngày để con trai hầu hạ mình, nghĩ đến đây Diệp tam thiếu không biết phải miêu tả cảm giác trong lòng mình như thế nào.
Trình An Nhã bỗng thấy chột dạ, liền phản bác lại: "Con trai tôi biết nấu ăn thì có gì sai? Bây giờ đàn ông nào mà không biết nấu ăn, con gái quý lắm, đàn ông không biết nấu ăn không ai thèm được chưa? Tôi đang huấn luyện nó! Không hiểu thì đừng có nói lung tung được không?"
Diệp tam thiếu bị mấy lời của cô chocj cho nghẹn họng, rõ ràng là cô không chăm sóc con còn nói lại anh, con trai anh không ai thèm, nói khó nghe như vậy, nó muốn ai mà không được?
“Cô, giỏi lắm!” Diệp tam thiếu rặn ra ba chữ.
Trình An Nhã cố ý giả vờ không hiểu câu nói của anh, trúng tim đen mà cười, “Cảm ơn anh đã khen, bình thường thôi!"
Diệp tam thiếu cảm thấy máu dồn lên đầu, như muốn muốn bóp chết cô, “Sao ban đầu tôi lại yêu cô chứ, chết tiệt!"
"Tôi cũng tò mò tại sao lại yêu anh, nấu ăn cũng không biết, ngoài khuôn mặt dễ nhìn đó ra thì còn có thể làm gì nữa? Đúng là sống không ngu một lần thì phí cuộc đời mà!" Trình An Nhã ung dung phản bác, cãi nhau à, được, cãi xong rồi nói!
“Tìm chồng hay tìm bảo mẫu?” Diệp Sâm cười nhạt mỉa mai.
Trình An Nhã mỉm cười nhã nhặn, "Anh không biết à? Chồng là để dùng làm bảo mẫu đấy!"
Ninh Ninh đứng ngoài hành lang nghe say sưa, suýt nữa thì cười