“Cháu tên là Trình Ninh Viễn.
” Ninh Ninh nói, giọng nói khó che giấu ý cười.
Giọng nói cậu dịu dàng như cơn gió xuân thổi qua, như mưa rơi xuống trên một sa mạc cằn cỗi, tâm trạng vốn đang cáu kỉnh của Diệp Tam Thiếu đột nhiên lại đỡ hơn rất nhiều.
“Bảo chị của cháu nghe điện thoại đi.
” Biết đối phương là con nít, giọng nói của Diệp Tam Thiếu cũng dịu dàng hơn, cậu họ Trình, Trình An Nhã cũng còn trẻ, dị nhiên Diệp Tam Thiếu sẽ tưởng đây là em trai của cô rồi.
Trong lòng anh thấy sai sai, hì hì, đứa bé này lễ phép đến vậy, giọng nói vừa nghe đã khiến người ta thấy thoải mái, sao cùng một mẹ sinh ra mà lại khác xa nhau vậy nhỉ?
⊙﹏⊙
“Chị sao ạ?” Ninh Ninh kéo dài giọng rồi khẽ mỉm cười, đây là do anh nói chứ không phải cậu nói, chẳng qua là cậu không cãi lại thôi.
Pháp luật cũng đâu có quy định phải cãi lại một người có hiểu lầm từ cái nhìn đầu tiên đâu.
Đúng không?
Ninh Ninh là một đứa bé rất lanh lợi, suy nghĩ trưởng thành, người mà cậu yêu thương nhất là Trình An Nhã, cậu sẽ không làm ra những chuyện mà Trình An Nhã hy vọng không xảy ra.
Mặc dù cậu rất tò mò, rất rất tò mò về bố ruột của mình.
Cửa phòng tắm được kéo ra rồi, Ninh Ninh mỉm cười: “Chú đợi chút!”
“Cục cưng à ai gọi vậy?” Trình An Nhã vừa đứng một bên lau tóc vừa hỏi.
“Là người họ Diệp ạ.
”
Tay của Trình An Nhã ngưng bặt lại, khăn lau rớt xuống đất, cô như chết lặng đi, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện hình ảnh Diệp Tam Thiếu siết cổ muốn gi ết chết cô.
Cô bất ngờ vô cùng, cô nhảy vồ qua nhận lấy điện