Khi Trình An Nhã đi đến quảng trường trung tâm, cô vừa nhìn đã thấy chiếc Rolls Royce màu bạc của Diệp Tam Thiếu, giờ đã mười một giờ rồi, mấy tiệm bán đồ tạp hóa đều đã đóng cửa, cả cái quảng trường gần như không có người.
Diệp Tam Thiếu đang ngồi trước xe, tư thế ngồi vô cùng kiêu căng, trong sự kiêu căng đó có hơi lười biếng, một làn sương mờ ảo bao trùm lấy anh, khiến cả người anh đều bị bao trùm vào một làn khói mù mịt.
Đồ lưu manh…
Trình An Nhã đứng ở xa nhìn thì đã trách móc trong lòng, những tiêu chuẩn này hợp với mác lưu manh, vẫn là cái kiểu lưu manh kiêu ngạo, giết người không chớp mắt?
Tối vậy rồi còn anh còn không đi ngủ mà đứng ở đây giở trò lưu manh gì chứ?
“Tổng giám đốc diệp, muộn như vậy rồi anh còn có gì cần dặn dò nữa ạ?” Trình An Nhã cười mỉm hỏi, Diệp Tam Thiếu nghiêng đầu, gương mặt soái ca kết hợp với sự yểu điệu và nho nhã tạo ra một sức cuốn hút vô cùng lớn.
Đôi mắt sâu thẳm liếc qua, bớt đi sự lạnh lùng của ban ngày, trong màn đêm đôi mắt này có thêm một sự lung linh lấp lánh, trông anh cứ như Adam lúc dụ dỗ Eva phạm lỗi.
Chỉ cần nhìn một cái đã khiến người ta đắm chìm.
Trong màn đêm ẩm nóng, gió mang theo hơi nóng của mùa hè.
Trong lòng Trình An Nhã thấy bồn chồn, gương mặt cô cũng nóng ran lên, dưới bầu không khí đặc biệt như thế này cứ như có chút cảm xúc bị đè nén bởi lý trí và kiêu ngạo vậy.
Có lúc anh chàng này cũng rất hấp dẫn, trong lòng Trình An