Một Dương Trạch Khôn, thêm một Vương Nhuệ còn chưa đủ giờ lại đến một bút sáp màu Tiểu Tân.
Vẻ bề ngoài trong sáng như vậy, chẳng lẽ đây là ảo giác của anh?
So với cơn ghen vô cớ của Diệp Sâm, suy nghĩ của Trình An Nhã đều bị quán bar trước mặt lấn át.
Cô sẽ không bao giờ quên bảy năm trước, chính nơi đây, cô và anh đã trải qua một đêm ngớ ngẩn nhất trong đời.
“Tổng giám đốc Diệp, muộn như vậy, sao anh lại đưa tôi đến quán bar?” Trình An Nhã không biết xấu hổ hỏi, toàn thân căng thẳng, những hình ảnh từ bảy năm trước như cuộn phim chiếu chậm phát đi phát lại trong tâm trí cô.
Trình An Nhã ngạc nhiên phát hiện ấy thế mà cô lại nhớ hết tất cả chi tiết nhỏ nhất giữa hai người vào bảy năm trước.
Sự lỗ m ãng của cô, sự lạnh lẽo của anh.
Cô không chịu thua, anh lại kiêu ngạo…
Rõ ràng bọn họ là người của hai thế giới, lại có thể sinh ra tia lửa điện tình một đêm.
Trái tim Trình An Nhã đập điên cuồng, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, sắc mặt hết nóng lại lạnh.
Cô hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của Diệp tam thiếu.
Anh có ý gì?
Anh đã nhận ra cô sao?
Diệp Tam thiếu thấy khuôn mặt đỏ lựng của cô, trong lòng khẽ hừ một tiếng.
Chẳng lẽ lúc làm thư ký của Klose cô không đi quán bar à? Chỉ đi quán bar thôi, giả nai làm gì?
"Uống rượu!" Diệp tam thiếu lạnh lùng bỏ lại hai chữ rồi bước vào quán bar.
Trình An Nhã sững sờ, tim đập thình thịch, thần kinh cũng không còn căng thẳng như vậy nữa.
Loại bỏ sự