Cả người Trình An Nhã cứng ngắc.
Dương Trạch Khôn mặc bộ đồ vest công sở, vóc người cao ngất, khuôn mặt như ngọc.
Ngũ quan dịu dàng như ngọc càng thêm trong sáng như ngọc dưới ánh đèn rực rỡ sắc màu.
Sạch sẽ và tinh khiết, như thể nhìn lâu hơn một chút sẽ khinh nhờn anh.
Hầu hết những người đến đây hưởng thụ đều là giới tinh anh.
Vì ban ngày quá áp lực nên màn đêm vừa buông xuống bọn họ đã xé nát lớp mặt nạ của tầng lớp tinh anh, mặc sức ph át tiết áp lực quá mức.
"Đàn anh, em dẫn người khác đến đây giải sầu, còn anh thì sao?" Trình An Nhã thầm cầu nguyện cho Dương Trạch Khôn đừng gặp mặt Diệp Sâm.
Cô đột nhiên biết, tại sao ngày đó đàn anh bỗng hỏi cô có quen biết Diệp Sâm không? Quá nửa là anh đã phát hiện ra gì rồi.
"Đang bàn bạc mấy vụ làm ăn." Một người đàn ông say rượu loạng choạng, suýt chút nữa đụng phải Trình Anh Nhã, Dương Trạch Khôn nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy vòng eo thon thả của cô, linh hoạt xoay người, tránh va chạm.
"Cẩn thận!"
Hai cơ thể va chạm và áp sát vào nhau, mềm mại và mạnh mẽ kết hợp thành một hình ảnh rất đẹp.
Trình An Nhã còn đang bàng hoàng, mùi nước hoa thoang thoảng phả vào mặt, càng làm tăng thêm vẻ tao nhã cho bầu không khí tràn ngập mùi rượu này.
Đây là hương thơm quen thuộc trên người đàn anh.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Diệp Sâm, đương nhiên vừa mờ ám lại vừa nóng bỏng.
Anh ngẩng đầu rót đầy một ly Remy Martin Louis XIII.
Đôi mắt lạnh lùng bắ n ra tia sáng lạnh lẽo, một ngọn lửa âm thầm sinh sôi, như cháy lan ra cả đồng cỏ khiến bản thân anh cũng