Lúc ba người ra khỏi quán bar, Trình An Nhã lại khó xử.
"Tôi đưa cô về!" Diệp Sâm và Dương Trạch Khôn cùng lên tiếng, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía Trình An Nhã.
Sự lạnh lẽo của Diệp Sâm, sự ấm áp của Dương Trạch Khôn, đều có sự cứng rắn không thể xía vào.
So với kiểu ôn hòa trong quán bar của Dương Trạch Khôn lúc nãy, giờ phút này rõ ràng anh có vẻ thoải mái rất nhiều, thờ ơ nói: "Diệp Tam Thiếu, mấy việc nhỏ nhặt này không cần làm phiền anh.
An Nhã em nói có phải không?"
Dương Trạch Khôn kề sát tai cô thì thầm.
Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào tai, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Dương Trạch Khôn đang hôn lên vành tai cô, cảnh tượng cực kỳ thân mật.
Trình An Nhã như bị sét đánh, thân thể cứng ngắc, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, hệt như đứa trẻ làm sai chuyện không biết phải làm sao?
Đàn anh nói gì?
Ninh Ninh?
Anh có ý gì?
Diệp Sâm híp mắt, xẹt qua tia nham hiểm.
Anh hoàn toàn không chen vào được sự quen thuộc và thân mật giữa hai người bọn họ.
"Tổng giám đốc Diệp, trời đã khuya rồi, không làm phiền anh nữa, đàn anh đưa tôi về được rồi." Trình An Nhã cố gắng bình tĩnh, tránh ánh mắt, không nhìn Diệp Sâm, sau đó ngồi lên xe của Dương Trạch Khôn.
Chiếc Lamborghini màu đen lao vút đi.
Diệp Sâm đứng trong bóng đêm, ánh mắt nghiêm nghị, siết chặt nắm tay, đá mạnh vào thân